Võng Luyến Lật Xe Chỉ Nam

Chương 74: Em Muốn Gặp Mặt Không?




Cảnh Hoan nhìn những câu mắng chửi vàng ngọc kia, chợt không biết nên tiếp tục thế nào nữa.

Mẹ.

Sao người này lại như vậy?

Chẳng phải họ vừa kết hôn à?

Dù gì cũng xem như mới cưới, tin tưởng vợ mình hơn chút được không??

Cảnh Hoan đang ngơ ngác, tin nhắn bạn bè lại nhấp nháy.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: Nói chuyện.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: … Anh thấy sao?

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Tôi thấy mỗi thứ một nửa.

Đờ!

Ông đây không có nha!!

Dù là hồi đầu cũng chỉ muốn lừa gạt tình cảm của anh thôi! Ai thèm danh tiếng với tiền bạc của anh chứ!

Cảnh Hoan không nhịn được gõ mấy chữ “Vậy thì chưa đến mức”, nhưng gõ xong mới hoảng hốt nhớ ra, đoạn nhanh tay xóa đi.

Suýt nữa quên mất bây giờ mình đang muốn làm hỏng hình tượng của Tiểu Điềm Cảnh.

Cảnh Hoan cúi đầu, nhíu mày nhìn quyển vở, quyết định áp dụng câu đắt giá thứ hai mươi tám.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: (gật đầu) Vả lại cách màn hình máy tính, ai biết phía bên kia là người hay chó… Hướng thần, anh giàu có vậy, chắc chắn ngoài đời cũng là anh chàng đẹp trai, cần gì phải dây vào mối tình qua mạng hư ảo! Chẳng lẽ mấy cô gái ngoài đời thực chưa đủ đáng yêu chưa đủ ngọt sao!

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Đúng là chưa đủ.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi:?

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Cậu quen bà xã tôi à?

Cảnh Hoan nhìn chằm chằm ba chữ “bà xã tôi”, giật mình quên luôn cách gõ chữ.

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Tôi chưa thấy ai đáng yêu ngọt ngào hơn cô ấy cả.

Cảnh Hoan trợn mắt há mồm, mặt đỏ lựng.

Người anh em, có phải anh gặp ít gái quá rồi không!!!

Hay tôi giới thiệu vài người cho anh nhé!

Cậu chỉ nhìn thoáng qua những lời Tâm Hướng Vãng Chi nói chứ không dám xem kỹ, sau đó vội xóa hết lịch sử tin nhắn.

Cậu không thể nói chuyện đàng hoàng khi để lại ba chữ đó được.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: Nói chuyện đáng yêu không có nghĩa là người thật đáng yêu… Nhất định cô ta rất xấu, không thì sao chưa gửi cho anh tấm ảnh tự sướng nào!

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Sao cậu biết cô ấy chưa gửi cho tôi?

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: … Tôi đoán.

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Đúng là chưa gửi, nhưng không sao, tôi không để tâm ngoại hình của cô ấy.

Vậy anh để tâm ‘con ciu’ của cậu ấy không?

Cảnh Hoan vò tóc, cúi đầu nhìn quyển vở ghi chép những câu đắt giá.

Câu đắt giá thứ ba là: Tôi thấy Tiểu Điềm Cảnh cho Tâm Hướng Vãng Chi ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, chứ tôi chẳng tài nào hiểu nổi tại sao Tâm Hướng Vãng Chi lại thích cô ta.

Lúc đọc câu này, cậu còn mắng người viết cả buổi trời, bây giờ xem lại, cũng thiệt cmn có lý.

Hồi đầu cậu cài phần mềm giả loli là vì Nhiễm Tâm và Tiên Manh Manh đều có giọng này, cậu tưởng giọng loli chính là điểm yếu để tấn công Tâm Hướng Vãng Chi nên mới làm thế.

Nhưng ai có thể cho cậu biết, tại sao đại thần siêu cấp lạnh lùng khiêm tốn như Tâm Hướng Vãng Chi đây cũng mẹ nó thích giọng loli vậy!!!

Anh cứ cưới một nữ cao thủ hiên ngang mạnh mẽ, hai người tay trong tay vui vẻ ngao du, cười ngạo nghễ trước giang hồ rộng lớn, vậy không hay à?!

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: Nhưng anh cũng nói cô ta có ý đồ mà, không chừng muốn gạt tiền anh đấy?

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Vậy vừa hay, tôi có thứ cô ấy muốn, thế thì cô ấy sẽ không ly hôn với tôi.

?

Là sao??

Cảnh Hoan nghi ngờ mình đang mơ.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: … Cho tôi hỏi, giờ đang là chính chủ chơi à?

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Đúng.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: … (ánh mắt ngờ vực)

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: (tin nhắn thoại)

Cảnh Hoan run rẩy mở ra.

“Tuy không biết cậu là ai, nhưng chắc cậu từng nghe giọng tôi.”

Cảnh Hoan: “…”

Đúng là giọng chính chủ.

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Còn gì muốn nói nữa không.

Cảnh Hoan gục đầu tiu nghỉu ngồi trước máy tính, gõ chữ trong cơn chết lặng.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: Có.

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Cậu nói đi.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: Thật sự không định ly hôn với cô ta à?

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Hình như cậu rất quan tâm chuyện của tôi và bà xã tôi.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: … Tôi có người bạn muốn kết hôn với anh, nhờ tôi đến chia rẽ hai người.

Cảnh Hoan nghĩ bụng, chắc cậu là tên anti rởm nhất thế giới này rồi.

[Người Lạ] Tâm Hướng Vãng Chi: Không ly hôn.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: … Thôi được.

Cảnh Hoan hết cách, quyết định đăng xuất.

Trước khi thoát game, cậu sực nhớ một điều, bèn mở lại khung đối thoại của hai người.

[Người Lạ] Anh Hoan Của Mi: (chia sẻ bài hát – Ca sĩ: nhóm nhạc S.Wing – Tình yêu trên QQ)

Thấy bài chia sẻ này, Hướng Hoài Chi nhướng mày, tay vẫn dứt khoát nhấn phím hạ gục boss.

Lộ Hàng hí hửng nhét phần thưởng vào túi: “Còn thời gian, chúng ta làm nhiệm vụ giang hồ nhé… Này sao cậu rời đội?”

Hướng Hoài Chi thao tác nhân vật bay đến Thôn Tân Thủ, thốt một tiếng hời hợt: “Bận.”

Phối hợp đóng kịch xong rồi, anh cũng phải làm rõ ẩn ý của màn kịch này chứ.

Thôn Tân Thủ vắng ngắt, thời buổi bây giờ dù là người mới chơi, đa phần cũng sẽ mua acc luôn, vừa tiện vừa tiết kiệm thời gian, rất hiếm ai cày lại từ đầu, thậm chí cũng đều là plug-in tự động cả.

Hướng Hoài Chi nhanh chóng tìm được người mình muốn tìm trong đống “XX Số 1”, “XX Số 2”.

“Anh Hoan Của Mi” chọn hình tượng nhân vật cáo shota, đuôi nhỏ hơn cáo nữ, tai lại đầy đặn hơn, đầu cũng tròn, bấy giờ đang đứng bên bờ suối ở Thôn Tân Thủ.

Anh mở chế độ đội đi đến, mời đối phương vào đội.

Ngay giây phút anh mời, bé cáo đã biến mất.

Chưa lên cấp mười không được ra khỏi Thôn Tân Thủ, nên không có chuyện bay đi chỗ khác, Hướng Hoài Chi nhíu mày mở thông tin Anh Hoan Của Mi ra tải lại, quả nhiên hệ thống hiển thị người chơi này đã rời mạng.

Hướng Hoài Chi đang định đi thì soạt, bé cáo lần nữa xuất hiện trong bản đồ.

Cảnh Hoan nhìn chàng trai áo đen đang đứng cạnh mình, tiếng chửi thề đã vang lên trong đầu.

Trước khi thoát game, cậu thấy một bảng tổ đội nhảy ra, bốn chữ Tâm Hướng Vãng Chi chễm chệ bên trên.

Cậu nghi mình nhìn nhầm, nhưng vẫn không nhịn được vào xem lại.

[Cận] Anh Hoan Của Mi: …

[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: …

[Cận] Anh Hoan Của Mi: Anh đến giết tôi à?

[Tâm Hướng Vãng Chi mời bạn vào đội. Có. Không.]

Lưỡng lự một lúc, Cảnh Hoan nhấn đồng ý.

Dù sao chỉ là acc clone thôi, giết trăm lần cũng được.

Nhưng sao giết người còn phải tổ đội?

Chẳng lẽ muốn kéo cậu ra chỗ nào nhiều người để giết?

Cảnh Hoan nghĩ bụng, quyết định nói mấy câu nài nỉ, phải giả vờ cho giống chứ.

Một giọng nói chợt vang lên cắt ngang suy nghĩ của cậu.

“Hôm nay lại chơi trò gì vậy?”

Cảnh Hoan sửng sốt.

[Đội] Anh Hoan Của Mi: … Hả?

Tâm Hướng Vãng Chi dẫn cậu sang góc bên phải của Thôn Tân Thủ, nơi đó có một cánh rừng trúc, họ dừng lại trước bàn cờ ở sâu trong rừng.

“Tại sao tạo acc clone?” Hướng Hoài Chi hỏi.

[Đội] Anh Hoan Của Mi:???

[Đội] Anh Hoan Của Mi: Vì… tôi muốn bôi nhọ bà xã của anh.

[Đội] Anh Hoan Của Mi: Dùng acc chính nói mấy lời này anh sẽ đuổi giết tôi đúng không? Tôi đâu có ngốc.

Hướng Hoài Chi buồn cười: “Tại sao tôi lại đuổi giết cậu.”

Cảnh Hoan nghe ra anh đang cười, hơi hoang mang.

Tâm Hướng Vãng Chi tức quá hóa rồ rồi à? Có gì đâu mà cười?

Hướng Hoài Chi nhắc cậu: “Cửu Hiệp không cho phép vợ chồng PK nhau.”

Cảnh Hoan: “?”

Hướng Hoài Chi nói: “Nên em yên tâm, anh không giết được em.”

Muôn vàn dấu chấm hỏi bay rần rần trên đầu Cảnh Hoan.

?

Tâm Hướng Vãng Chi đang nói gì?

Sao không hiểu câu nào hết vậy???

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi muốn làm gì?

“Giải thích đi,” Hướng Hoài Chi buông chuột, dựa lên lưng ghế, “tại sao mở acc clone tự mắng mình?”

Cảnh Hoan: “…”

Bây giờ cậu thoát game còn kịp không?

Ủa mà không đúng.

Cảnh Hoan căng thẳng liếm môi. Cậu che giấu kỹ vậy, sao Tâm Hướng Vãng Chi nhìn ra được?

“Sau này tạo acc clone đừng dùng acc WeChat cho mục ký tên.” Hướng Hoài Chi đề nghị: “Dễ bị nhận ra lắm.”

[Đội] Anh Hoan Của Mi: …

[Đội] Anh Hoan Của Mi: Nếu tôi nói chỉ là trùng hợp, anh tin không?

Hướng Hoài Chi cười trêu: “Em thấy sao?”

“Anh Hoan Của Mi” im lặng.

Hướng Hoài Chi như đoán được, hạ giọng: “Không được thoát game.”

Cảnh Hoan vừa di chuột đến bốn chữ “Thoát khỏi trò chơi”: “…”

[Đội] Anh Hoan Của Mi: Em không có thoát! >.<

Vì là acc mới nên trên người bé cáo là trang bị cấp 0, trông tàn tạ vô cùng, trái ngược hoàn toàn với chàng trai cầm thần binh lấp lánh bên cạnh.

Hướng Hoài Chi cởi trang bị trong game ra, ánh sáng quanh người bỗng chốc biến mất, nói: “Mở mic.”

Bây giờ Cảnh Hoan chỉ muốn đập đầu vô màn hình chết quách luôn cho xong.

Thật lâu sau, cậu mới rề rà mở mic, gọi: “Anh.”

Hướng Hoài Chi nhếch môi, giọng vẫn trầm như thường: “Hôm nay diễn vở gì?”

“Diễn…” Cảnh Hoan cắn môi, cái khó ló cái khôn: “Là… vở thử thách tình yêu.”

Hướng Hoài Chi nhướng mày, lặp lại: “Thử thách tình yêu?”

“Đúng…” Đầu óc của Cảnh Hoan rất linh hoạt, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra cớ.

Cậu kể lại chuyện Xuân Tiếu và Tương Tư Không Màng bị acc clone gây xích mích.

“Nên em muốn xem thử… Nếu có ai đó vào acc clone nói xấu em, anh còn tin em không.”

Hướng Hoài Chi lặng thinh.

Thấy tai nghe không có tiếng gì, Cảnh Hoan bất an gọi: “Anh ơi?”

“Nên anh qua ải chưa?” Hướng Hoài Chi khẽ hỏi.

Cảnh Hoan sửng sốt, đáp ngay: “Tất nhiên… Chẳng phải anh đã nhận ra em ngay đó à.”

Vừa căng thẳng vừa lúng túng, Cảnh Hoan cứ thấy tay mình lóng ngóng thế nào ấy.

Cậu hủy theo sau, chạy vòng quanh Tâm Hướng Vãng Chi như ngày thường.

Đuôi của bé cáo ngắn ngủn vung vẩy theo từng nhịp bước, đáng yêu vô cùng.

Hướng Hoài Chi nhìn chằm chằm chiếc đuôi của cậu, nói: “Sau này đừng tạo acc clone nữa.”

Cảnh Hoan nào dám chống đối: “Không tạo nữa! Không bao giờ tạo nữa!”

Hướng Hoài Chi nói: “Nếu có ai nói xấu em với anh, acc clone thì chặn, acc chính đuổi giết.”

“Vâng vâng… hả?” Cảnh Hoan sửng sốt.

“Anh sẽ không nghe, cũng không tin.” Hướng Hoài Chi nói hết câu: “Sau này còn vấn đề gì cứ hỏi thẳng anh, đừng thử lòng như vậy.”

Cảnh Hoan nhìn nhân vật game mộc mạc khiêm tốn của Tâm Hướng Vãng Chi, chợt hoảng hốt, tim bất giác đập nhanh hơn, thật lâu sau mới rặn được chữ: “À…”

Thêm một lúc, cậu lại chột dạ, nhẹ giọng bổ sung: “Em bị chuyện này dọa thôi, tình cảm của bọn Xuân Tiếu tốt vậy mà cũng bị chia rẽ… dù sao cũng là yêu qua mạng mà.”

Nên em không có cảm giác an toàn cũng bình thường!

Anh không thể trách em!

Nói xong câu đó, tai nghe lại không có tiếng gì nữa, Cảnh Hoan thở phào nhẹ nhõm, tưởng trót lọt rồi.

Chẳng biết đã bao lâu, cuối cùng Tâm Hướng Vãng Chi cũng cất lời, giọng trầm như hóa thành một cú đấm phá nát sự bình tĩnh của cậu.

“Em muốn gặp mặt không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.