Vong Linh Thư

Chương 7: Di động




Lúc Cao Hân tỉnh lại thì trời đã sáng, cô nằm trên giường, đắp chăn ngay ngắn. Nắng từ cửa sổ rọi vào làm cô chói mắt, Cao Hân nhíu mày, xoa trán…

Mơ à? Nhưng tiếng cọt kẹt của sàn gỗ rất thật. Cao Hân dậy chiên trứng, lúc nghe tiếng chảo vang xèo xèo, cô lại ngửi thấy thứ mùi tanh tưởi đó nữa, bèn đổ hết trứng vào thùng rác.

Trước khi đóng phim, hôm nào cô cũng đọc lời thoại, nghiên cứu tâm lý nhân vật, cứ thế hết một ngày. Dạo này cô thường xuyên học kịch bản, chắc cũng vì vậy nên thấy ác mộng, dù gì cũng là kịch bản phim kinh dị mà.

Cô lăn lộn trong nghề bấy lâu, cuối cùng cũng có dịp được làm nữ chính. Trước kia chỉ được lên hình chốc lát, lần này cô phải bắt lấy cơ hội!

Tuy nhiên… vai nữ chính của cô chỉ đơn giản là người chết cuối cùng thôi. Đọc tử trạng của các nạn nhân ghi trong kịch bản, Cao Hân bỗng thấy sợ. Cô nhớ lại bàn tay mình bắt gặp ở nhà của Nghiệp Viên Viên, cứ thấy bàn tay đó quái lạ. Còn ống tay áo rất giống kiểu đồ mặc ở nhà của Nghiệp Viên Viên, chẳng lẽ bàn tay đó là của…

“Chậc… làm gì có chuyện đó chứ. Viên Viên mất rồi mà…” Cao Hân ném tập kịch bản đã thuộc làu.

Cô nhìn trời, giờ mới biết đã nhá nhem tối.

“Rồi! Rửa mặt cái cho tỉnh nào!”

Cao Hân vươn vai, vào phòng tắm.

—o0o—

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Đoàn Lâm cầm điện thoại, nhíu mày.

Nhật ký cuộc gọi đi cuối cùng đúng là số của cậu, điều duy nhất cậu không hiểu là tại sao người lạ mới gặp một lần lại gọi cho cậu?

Nội dung Nghiệp Viên Viên nói lúc ấy cũng lạ, cứ như trước đó cậu đã gọi quấy phá cô ta vậy.

Hơn nữa, Đoàn Lâm thấy có nhiều dãy số xuất hiện trong nhật ký trước đó.

Đúng là có người gọi cho cô ta trước khi bị tai nạn.

Lạ nhất là dãy số gọi đến trước số của cậu.

Hôm đó, Đoàn Lâm đã thử gọi cho các số gần nhất trò chuyện với Nghiệp Viên Viên, tất cả đều bình thường, duy chỉ có một số báo rằng…

“Số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Bất thường nhất là chủ của số điện thoại, đó là số của Mạnh Tiểu Vân, người chết cóng trong nhà xác bệnh viện.

Không biết số đó không được dùng bao lâu rồi, nhưng mà…

“Chắc là người khác dùng điện thoại của Mạnh Tiểu Vân.” Đoàn Lâm lẩm bẩm, mở chiếc điện thoại màu đỏ xem số vạch pin còn lại.

“Sao không nghĩ là Mạnh Tiểu Vân gọi?”

Âm thanh từ giường dưới làm Đoàn Lâm giật bắn, cậu ló đầu nhìn xuống, thấy đúng là bạn cùng phòng đang nói chuyện với cậu.

Mộc Tử cúi đầu đọc sách, nói nghe như bâng quơ nhưng khiến Đoàn Lâm cau mày.

“Người chết làm sao gọi điện thoại được? Chết rồi thì không thể hoạt động, không có linh hồn, chỉ còn là cái xác…” Nói đến đó, Đoàn Lâm chợt á khẩu, cậu nhớ đến…

“Đương nhiên là được. Người sống có thế giới của người sống, người chết cũng có thế giới riêng của họ. Còn linh hồn… chẳng phải mấy ngày trước anh đã gặp trường hợp hồn rời khỏi xác rồi đó sao? Trong số những người anh thấy đúng là có người sống, còn lại là linh hồn.” Mộc Tử thờ ơ nói, không ngẩng mặt.

Nhớ lại sự kiện đó, Đoàn Lâm rùng mình.

“Quả nhiên hôm đó cậu cũng có mặt! Sao cậu không nói?!”

“Nói rồi có ai tin không? Anh thì sao? Anh cũng có nói đâu.”

Đoàn Lâm im lặng, lát sau ho một tiếng, “Vậy là… trên đời có ma thật. Tôi cũng mong là có, thế thì tôi có thể gặp lại người thân đã mất. Nhưng tôi chẳng thấy gì cả, tôi muốn gặp lại ông ngoại, chỉ một lần thôi cũng được.”

Nghe Đoàn Lâm nói vậy, Mộc Tử không hé răng, sau đó đột ngột gấp sách lại, đứng lên nhìn Đoàn Lâm, “Có phải ông ngoại anh là một ông cụ khá thấp, để tóc húi cua, thoạt nhìn rất tráng kiện đúng không?”

“Sao cậu biết?!” Đoàn Lâm trở mình ngồi dậy nhìn Mộc Tử.

Cậu ta xoay người đến giá sách, “Đoán, nhìn diện mạo anh rồi đoán thôi.”

“Hả? Không thể nào! Ai cũng nói tôi đâu có giống ông ngoại.” Đoàn Lâm ngơ ngác.

Mộc Tử vừa uống nước vừa nhìn Đoàn Lâm, bên cạnh Đoàn Lâm là bóng một cụ ông nhỏ thó, trông khá nghiêm nghị, ông ấy mỉm cười với Mộc Tử, cái bóng mờ dần rồi biến mất. Mộc Tử xoay đi.

Đoàn Lâm nhíu mày nhìn Mộc Tử một lát rồi nằm xuống xem điện thoại của Nghiệp Viên Viên, sắp hết pin rồi. Chờ hết vạch pin cuối cùng thì cậu sẽ thoát khỏi chuyện này đúng không nhỉ? Nếu đây không phải trùng hợp thì truy cứu tiếp chẳng hay ho gì với cậu…

Nghĩ thế, Đoàn Lâm tính đóng nắp điện thoại, điện thoại bỗng rung lên. Mới đầu cậu tưởng do tay mình run, sau đó… màn hình lóe sáng, từng con số lần lượt hiện lên…

Phím điện thoại lún xuống, nó đang tự quay số!

“Anh bị gì đấy? Nhìn như sắp chết tới nơi…” Mộc Tử lấy quyển sách khác, vừa ngẩng đầu thì thấy mặt Đoàn Lâm tái mét. Đoàn Lâm giơ điện thoại lên cho cậu ta thấy nó đang tự bấm số…

“Di động… nó tự gọi…”

Mộc Tử lập tức chụp lấy điện thoại, nhìn dãy số trên màn hình, hình như đây là số của…

“Cao Hân.”

Mộc Tử ngẩng đầu, mặt u ám.

—o0o—

Cao Hân vừa hát vừa vào phòng tắm.

Rửa mặt bằng sữa rửa mặt hương chanh khiến cô tỉnh táo hẳn lên. Sắp bấm máy rồi, cô phải chú ý da dẻ, lỡ ống kính quay trúng dấu vết nào trên mặt thì không hay.

Cô dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt, đang mát xa da thì chợt nhớ cô chưa tháo kính sát tròng, cô ngẩng đầu nhìn gương, cẩn thận chấm kính ra khỏi mắt.

Đeo bao nhiêu lâu rồi mà vẫn không quen như người ta, lần nào Cao Hân cũng phải soi gương mới tháo kính ra được.

“Chẳng dễ chút nào…” Tháo xong một bên mắt, Cao Hân lóng ngóng tháo kính còn lại, để đẹp nên cô buộc phải đeo, rõ khó chịu… Cao Hân lầm bầm, bỗng nhiên…

Cao Hân toát mồ hôi lạnh!

Cô thấy tròng mắt mình trong gương vừa di chuyển, cứ như bóng phản chiếu của cô liếc nhìn cô vậy…

Cao Hân nổi da gà, không nhìn gương nữa.

“Sao có thể chứ… tự mình hù mình thôi…” Cao Hân xoa tay, hất tóc, cố xua đi hình ảnh vừa rồi.

Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, Cao Hân từ từ ngẩng đầu.

Không có gì đâu, chỉ là gương thôi, ngày nào cô cũng soi gương mà, nhất định là do cô học kịch bản nhập tâm quá…

Cao Hân nhìn lại vào gương, cô thấy…

Bóng cô trong gương nhìn cô chằm chặp.

Không! Không chỉ là nhìn chằm chặp! Nó trừng cô không chớp mắt!

Bóng phản chiếu của cô nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống!

Đó là biểu cảm của cô lúc này à? Sao lại đáng sợ như vậy! Tại sao lại nhợt nhạt thế? Cao Hân giương mắt dõi theo từng cử chỉ của bóng trong gương, “người” trong gương cũng làm theo y hệt…

Ngay khi Cao Hân yên tâm cho rằng vừa rồi là do cô tưởng tượng thì người trong gương quay đầu qua.

Nét mặt người trong gương hoảng sợ tột cùng, từ từ quay đầu qua phải trước mắt Cao Hân…

Cao Hân thấy nốt ruồi lệ ở khóe mắt trái của người đó.

Mắt cô trừng to. Nốt ruồi lệ ở khóe mắt… là chị!

Người trong gương giống cô như đúc, nhưng động tác không còn mô phỏng theo cô nữa, gương mặt tái nhợt nhìn cô với vẻ khủng hoảng.

Chị… đó là chị!

Cao Hân há miệng nhưng không thể phát ra tiếng, cô mở to mắt nhìn người trong gương! Tại sao chị lại ở trong gương? Chị đã… đã chết rồi mà! Tại sao người chết lại xuất hiện trong gương?

Cao Hân lảo đảo lùi ra phía sau, người trong gương nghiêng đầu nhìn về một hướng, biểu cảm sợ sệt hơn cả vừa rồi…

Cao Hân không nhịn được nhìn theo tầm mắt đối phương…

Người cô lạnh toát! Hướng đó là phòng của chị! Phòng khách không bật đèn, chỉ thấy được khung cửa hình chữ nhật mờ tối…

Cao Hân nhớ lại giấc mơ hôm qua, không lẽ đó là sự thật?

“Á—” Cao Hân cố đập vỡ gương, ôm đầu ngồi bệt dưới sàn.

Không gian yên ắng, chỉ nghe tiếng tích tắc của đồng hồ… cô vừa định thả tay xuống, chợt nghe…

“A Hân… A Hân…”

Cô dán mắt vào những viên gạch nhỏ lát sàn, hơi lạnh lan dọc sống lưng…

Giọng nói… của chị. Đang nghĩ, âm thanh đó lại vang lên.

“A Hân!”

Tiếng gọi của chị rất nhỏ, vọng khắp phòng.

Cao Hân nhớ lại cuộc điện thoại chị cô gọi trước khi mất, cô đổ đầy mồ hôi.

Âm thanh đột ngột biến đổi!

“A Hân… Nhanh lên! Nhanh lên!”

Cô chưa từng nghe giọng chị lo lắng đến thế!

Cao Hân bịt tai, sợ cứng người, không dám nhúc nhích, chỉ biết ngồi ôm đầu, người nổi đầy gai ốc.

Cô nhìn mảnh gương vỡ dưới sàn, thấy mặt mình hoảng loạn, không biết phải làm gì.

Bất chợt, cô nhận ra người trong mảnh gương là chị! Cao Hân ôm miệng, đôi mắt âm u của chị nhìn cô chòng chọc…

Cao Hân không chịu nổi nữa, tông cửa chạy ra!

Tiếng gọi của chị vẫn vọng theo, khi thì gần sát bên tai, khi thì xa xăm… hình như chị đang cảnh báo cô điều gì đó…

Chân cô giẫm huỳnh huỵch trên sàn gỗ, Cao Hân bỗng có cảm giác có tiếng gì lẫn trong tiếng bước chân mình.

Cô dừng lại bên cửa sổ, muốn nghe xem còn tiếng động nào khác, cô thả hai tay đang bịt tai.

Im lặng.

Sau đó…

Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm!

“A—” Tim Cao Hân đau thắt, cô cắn mạnh ngón tay song chẳng thấy đau đớn. Cô đã nghe rõ tiếng động đó, không phải tiếng bước chân, không phải tiếng sàn gỗ kêu mà là tiếng đập cửa!

Hướng đó là…

Cô hoang mang nhìn về hướng phát ra âm thanh, hướng đó… là phòng của chị.

“A Hân! A Hân!”

Tiếng của chị cũng phát ra từ đó!

Cao Hân hãi hùng nhìn cánh cửa, cứ như có thứ gì đó sẽ nhảy bổ ra bất cứ lúc nào…

Dây thần kinh căng đến mức sắp đứt, cô nghe thấy…

Tiếng chuông? Chuông cửa à? Không! Là chuông điện thoại!

Nhìn di động trên bàn đổ chuông liên hồi, Cao Hân tự dưng thấy nhẹ nhõm, cô chạy tới chụp điện thoại.

“Alo! Này! Ai cũng được! Cứu tôi! Mau đến cứu tôi với!” Cao Hân nhấc điện thoại cầu cứu, như bắt được cọng rơm cứu mạng. Thế nhưng…

“Chị đây, em sao vậy A Hân?”

Nghe đầu dây bên kia trả lời, Cao Hân ngây người, đầu ngón tay cầm di động bị siết trắng bệch, cô như hóa đá.

Là giọng của… Viên Viên?

Âm thanh dịu dàng điềm tĩnh đó là của Viên Viên mà?

Cao Hân nhìn màn hình, thấy tên người gọi: Nghiệp Viên Viên.

“Á!”

Cao Hân ném di động, ôm đầu, cô điên mất thôi.

“Trời ơi… ai cũng được… cứu tôi với…” Cô đờ đẫn quỳ sụp xuống.

“Ai! Rốt cuộc mày là ai?” Ánh mắt cô bất chợt trở nên hung ác, không biết Cao Hân lấy can đảm từ đâu, cô quắc mắt nhìn cánh cửa âm u!

“Để tao xem mày là người hay ma…”

Cao Hân bước nhanh đến trước cửa, bàn tay sắp cầm tay nắm cửa bỗng khựng lại, tiếng đập cửa lại vang lên, cô nhìn chằm chặp cánh cửa, nghiến răng vặn tay nắm.

—o0o—

“Trời ơi!” Đoàn Lâm nghe điện thoại, mặt đầy khó tin.

Điện thoại tự nhấn nút gọi đã là kỳ lạ lắm rồi, giờ nó còn…

Rõ ràng điện thoại trong tay cậu nhưng lại phát ra giọng nữ, còn hơi quen tai, song Đoàn Lâm không nhớ cậu đã nghe ở đâu…

“Là chị họ Nghiệp phải không?” Mộc Tử ngồi trước lái xe bình thản buông một câu.

Giọng nhẹ hẫng theo gió truyền vào tai Đoàn Lâm, giọng của Nghiệp Viên Viên trước khi chết gọi cho cậu y hệt giọng trong điện thoại lúc này, mặt Đoàn Lâm xám như tro tàn!

Đúng thế! Đúng là giọng của Nghiệp Viên Viên đã mất!

Đoàn Lâm ngồi phía sau Mộc Tử trên xe máy, cậu kề sát di động vào tai, nghe một giọng nữ hét thảm!

“Á—”

Hình như cô ta gặp thứ gì rất kinh khủng, Đoàn Lâm thót một cái, cậu có thể tưởng tượng được tình trạng của cô ta.

“Trời ơi… ai cũng được, cứu tôi với…”

“Ai! Rốt cuộc mày là ai?”

“Để tao xem mày là người hay ma…”

Giọng điệu của cô ta thay đổi như phát điên phát dại.

Đoàn Lâm mở to mắt, cậu thấy giọng điệu hoảng loạn này rất quen! Đó là…

“Là mày đúng không? Vừa rồi mày gọi tao đúng không?”

“Rốt cuộc mày muốn gì?”

“Mạnh Tiểu Vân chết rồi, mày đóng giả người chết tính làm gì?”

Những lời của Nghiệp Viên Viên trước lúc chết vang trong đầu, âm điệu và nỗi sợ của cô gái trong điện thoại giống hệt Nghiệp Viên Viên khi ấy!

Đang ngày đông lạnh giá mà Đoàn Lâm túa đầy mồ hôi, lòng chết lặng!

“Không xong rồi… chị ta… Nè! Cậu chạy nhanh hơn chút được không? Cao Hân đang gặp nguy!” Đoàn Lâm vỗ lưng Mộc Tử, cuống cả lên. Cậu chợt thấy có gì đó không đúng, hình như cậu đã bỏ sót chi tiết nào thì phải… cậu đã quên điều gì? Chi tiết đó là gì nhỉ?

“Trong lớp có mười một học viên và một giáo viên, không có ai tên Trương Học Mỹ.” Hình như cảnh sát đã nói như vậy, nhưng mà… mười bốn người… Đúng rồi! Hôm ấy có mười bốn học viên cơ mà! Ngoại trừ Trương Học Mỹ và Mộc Tử thì có mười hai học viên mới đúng chứ! Rõ ràng cậu điểm danh có đủ mười bốn người, nhưng cảnh sát bảo chỉ có mười một người!

Vậy thì… người còn lại là ai? Người may mắn sống sót đó là ai?

Cậu cố lục lại đoạn trí nhớ mình không muốn nhìn đến, cứ như cậu muốn tìm đồ vật đánh rơi trong căn phòng tối đen nhưng sợ có thứ gì đó nhảy ra dọa mình…

Gương mặt bợt bạt của những cô gái hiện ra trước mắt, cậu đối chiếu với từng tấm ảnh trong danh sách, một gương mặt đọng lại…

“Nhớ rồi, người còn lại là…” Đoàn Lâm bừng tỉnh.

—o0o—

Cao Hân nhìn cánh cửa không chớp mắt, người run lẩy bẩy, vừa mở cửa đã nhíu tít mày. Hôi quá! Hôi không chịu được! Đúng là thứ mùi cô ngửi thấy mấy ngày qua…

Ký ức kinh tởm thời thơ ấu hiện về, tay cô run dữ dội, tim đập như trống, chân nặng như chì, không nhấc nổi một bước!

Có vật gì đó sượt qua chân cô, tim cô như muốn lọt ra ngoài, Cao Hân ngã ngồi xuống sàn.

“Meo…” Tiếng mèo kêu vang lên bên cạnh. Tập trung nhìn mới thấy lại là con mèo đen dạo này hay chạy vào nhà cô, đôi mắt vàng sáng lập lòe trong bóng tối.

“Là mày.” Cao Hân chụp con mèo, nó giãy ra, lách mình chạy qua khe cửa.

Nhìn hướng con mèo chạy và dấu mèo cào trên cánh cửa, không lẽ tiếng đập cửa là do nó tạo nên?

Đang nghĩ, cô cảm giác bàn tay vừa chạm vào con mèo dính gì đó, Cao Hân xòe tay nhìn.

“Á!” Nương ánh trăng mờ căm, cô thấy tay mình dính chất sệt màu đen… Cao Hân run rẩy giơ tay lên ngửi…

“Ọe!” Cao Hân giơ tay ra xa.

Chính nó! Đúng là thứ mùi tởm lợm đó! Chính là mùi thối rữa trước kia! Cao Hân quệt mạnh tay lên tường, muốn chà hết vết bẩn, nhưng khi thấy được màu chất sệt trên tường, bấy giờ Cao Hân mới phát hiện chất sệt có màu đỏ sẫm!

Máu à?

Cao Hân không tự chủ mà nghĩ như vậy!

“Trời ơi! Con mèo chết tiệt ăn thứ gì vậy?” Bôi đi, bôi hết đi…

Lúc ấy…

“A Hân! A Hân!” Là tiếng của chị.

Lần này giọng của chị không phiêu bồng mà sát bên tai, Cao Hân đứng bật dậy.

“Chị ở đâu? Chị ơi?” Cao Hân run giọng gọi.

Từ đây không thể thấy hết phòng của chị, lúc sửa nhà, chủ căn gác đặt vài vật trang trí nhỏ trước lối vào phòng nên phải vào sâu khoảng 2m mới thấy được không gian trong phòng.

Cao Hân mò mẫm vật trang trí, cẩn thận dò từng bước, nhắm mắt đến trước cửa phòng…

Sau cánh cửa sẽ là một bàn máy tính, ngày nào chị cũng ngồi đó làm việc, cô thường rón rén vào phòng hù chị giật bắn…

Bước cuối, Cao Hân mở mắt, tim siết lại!

Cả bầy mèo đen! Một rừng mắt vàng nhìn cô lom lom! Chúng nằm dưới sàn, thậm chí ngồi trên ghế dựa của chị, mùi hôi từ đây mà ra…

“Cút! Cút! Cút ra hết!” Cao Hân hít vào một hơi rồi chạy đến xô ghế muốn hất con mèo đen xuống, nhưng sao… nặng quá!

Cao Hân vừa nghĩ thế, bỗng có vật gì từ trên ghế đổ ập xuống sàn.

Lúc thấy rõ vật đó, Cao Hân lập tức ôm miệng!

Là con người! Một cô gái tóc dài, kiểu tóc quen thuộc, dáng vẻ quen thuộc, hình như là…

“Chị…”

Mùi hôi xộc vào mũi, bấy giờ Cao Hân mới nhớ chất sệt con mèo đen để lại, nhưng cô không còn tâm trạng chú ý, cô sợ sệt nhìn xác người dưới sàn.

“Chị… là chị à… là chị đúng không… chị đừng, đừng làm em sợ…” Cao Hân thều thào, xung quanh bâu đầy mèo đen, không còn chỗ đứng, cô từ từ ngồi xuống, run rẩy vươn tay lật xác người kia lên…

Nương ánh trăng ảm đạm, Cao Hân thấy gương mặt người này giống mình như tạc.

Chị…

Không! Không phải chị! Người này… chính là cô!

Ý nghĩ đó lóe lên, cô vội rụt tay về, xác người bị lật nửa chừng nghiêng hẳn sang bên, ánh trăng soi rõ diện mạo…

Không có nốt ruồi.

Người kia mở mắt trừng trừng, mắt vô hồn, biểu cảm như trông thấy thứ gì rất khủng khiếp.

Mặt người kia trắng bệch, cơ thể cứng đờ, Cao Hân thấy chất sệt màu đen loang ra từ bụng cô ta, mùi hôi thối bốc lên từ xác cô ta…

Cao Hân nhớ đến quả bí đỏ ngày xưa.

Nhưng lần này không phải bí đỏ, thứ bị thối rữa là…

Cao Hân tuyệt vọng sờ bụng mình.

Vết sẹo xấu xí mãi không khỏi, trời ơi! Cái xác này là…

“Là cô đấy, A Hân.”

Một đôi chân phụ nữ xuất hiện trong ánh mắt đẫm lệ của Cao Hân, hệt như giấc mơ hôm ấy.

Đôi chân lại hiện ra trước mặt cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.