Vong Linh Thư

Chương 21: Hung thủ là…




Một tiếng sau, Đoàn Lâm và Tiểu Bạch có mặt trong khoảnh rừng phía sau Tề Lan, dù là giữa trưa nắng gắt nhưng không tia nắng nào lọt qua nổi tán lá, âm u lạnh lẽo.

“Khu rừng này có từ lâu lắm rồi, chắc cũng từ hơn năm mươi năm trước, từ khi thầy hiệu trưởng nhậm chức thì vẫn luôn bảo vệ nó.” Tiểu Bạch giải thích.

“Đất đai vùng này cũng do hiệu trưởng mua lại cho Tề Lan, vì là đất xây trường nên chính phủ không trưng dụng.”

“Em rành quá nhỉ.” Đoàn Lâm vừa nhìn quanh vừa nghe Tiểu Bạch nói.

“Học sinh nào cũng biết mà, còn có tin đồn khu này là đất cấm, vì từng có người mất tích nên không ai dám tới ở. Cơ mà chỉ là tin đồn thôi.”

“Bây giờ không cần biết có đúng là tin đồn hay không.” Nghe vậy, Đoàn Lâm dừng lại, “Các học sinh mất tích cũng bảo là tin đồn đấy, sự thật thì sao.”

“A?!”

Đoàn Lâm định đi tiếp, chợt nghe Tiểu Bạch phía sau hô lên.

“Thầy mau qua đây! Chỗ này…”

Tim Đoàn Lâm thót một cái, cậu lập tức chạy đến nơi Tiểu Bạch chỉ.

Trước mắt là một cái giếng y hệt trong giấc mơ.

Đoàn Lâm không nhịn được nuốt nước bọt.

Hai người nhìn nhau, Đoàn Lâm gật đầu, “Đúng là chỗ này.”

Đoàn Lâm đứng bên miệng giếng, khom người quan sát, cậu chú ý nắp giếng có mấy giọt màu đỏ rất khó nhận ra.

Máu à?

Đoàn Lâm không khống chế được mà nghĩ theo hướng xấu nhất.

Cẩn thận nâng nắp giếng lên, Đoàn Lâm nín thở nhìn vào… tối om, tối đen như mực.

Đêm đó, cậu tò mò thăm dò cái giếng, sau đó bị bắt lấy cánh tay. Đồng thời, cậu phát hiện có người đứng sau lưng. Đoàn Lâm quay lại, trời quá tối, không thấy rõ gương mặt người đó, nhưng cậu nhớ được vóc dáng. Người kia là…

Suy nghĩ trong đầu như con thú phá lồng, Đoàn Lâm rùng mình. Sau lưng cậu có người! Cảm giác y hệt đêm đó, Đoàn Lâm quay đầu lại, cậu đã thấy… hiệu trưởng! Người xuất hiện trong đêm đó chính là hiệu trưởng!

Lúc quay lại thấy người quản lý ký túc xá, mạch suy nghĩ của Đoàn Lâm đã tìm thấy lối thoát khỏi mê cung, thời điểm tỉnh ngộ, Đoàn Lâm lạnh toát từ tâm hồn đến thể xác.

Cậu nhớ lại những điểm kỳ lạ, như lần đầu gặp hiệu trưởng là trong rừng, cậu nhặt được chiếc nhẫn của Tịch Viễn, xe cũng do hiệu trưởng cung cấp, và tất cả mọi người đều nói gặp ma nữ, chỉ có hiệu trưởng bảo nhìn thấy đàn ông.

Tuy không logic lắm, nhưng lúc Đoàn Lâm nghe hiệu trưởng nói vậy thì cứ thấy không đúng.

“Lại là hai người, cậu là giáo viên, cả ngày lang thang như vậy không hay đâu…” Quản lý ký túc xá nhăn nhó, gương mặt già hốc hác dưới bóng cây loang lổ nom vô cùng kinh dị.

Lúc này Đoàn Lâm không có thời gian để ý ngữ điệu châm chọc của ông ta, cậu chạy đến chụp tay người quản lý.

“Chiếc xe màu đen! Làm ơn cho cháu biết, lúc chú tìm thấy bọn cháu, chiếc xe màu đen phía sau bọn cháu là của ai? Giờ nó đang ở đâu?” Đoàn Lâm hiếm có lúc thất lễ như vậy.

Thanh niên thường ngày trầm tĩnh đột nhiên bạo phát khiến ông ta giật mình, người quản lý ngớ ra, “Hả? Cậu bảo chiếc xe màu đen đó à? Là của hiệu trưởng… nó dĩ nhiên đậu trong nhà hiệu trưởng rồi, cách chỗ này không xa…”

Không chờ người quản lý nói hết, Đoàn Lâm đã nhanh chân chạy về phía trước.

Nếu cậu đoán không lầm, hai thiếu niên kia vẫn luôn ở trên xe, chúng nhất định phải ở trên xe, không chỉ vì Tịch Viễn mà còn vì…

Đứng trước chiếc xe màu đen của hiệu trưởng, Đoàn Lâm lại nhìn thấy hai thiếu niên ấy đứng hai bên trái phải chiếc xe.

Đoàn Lâm bước đến vị trí hai thiếu niên ấy, đứng giữa hai bóng hình trong suốt, cậu hít một hơi, mở nắp thùng xe.

Chân tướng phơi bày! Trong chiếc rương choán hết không gian sau thùng xe là thi thể của hai thiếu niên.

Họ đã chết.

Xác hai thiếu niên nhét trong rương bị chèn đến dị dạng, mặt một người hướng lên, đôi mắt vẫn mở trừng trừng.

Đoàn Lâm dựng tóc gáy, cậu đã trông thấy gương mặt này trong danh sách, là một trong hai người bạn thân của Tịch Viễn – Trương Ngôn Đức.

Vậy người còn lại…

Nhìn cái xác to béo mặc áo ba lỗ, Đoàn Lâm run cầm cập.

Người cậu cứng đờ, gió mang hương hoa nồng nặc cuốn tan mùi xác chết sau xe, hai mùi hương hòa trộn…

Đoàn Lâm lùi về sau, dựa góc tường nôn khan.

“Chàng trai, vừa rồi cậu nói…” Giọng đanh thép của người quản lý từ cửa truyền vào, ông ta và Tiểu Bạch vội đến chỗ Đoàn Lâm, sau đó thấy được cảnh tượng trong thùng xe.

“Trời!”

Người quản lý đánh rơi chùm chìa khóa, Tiểu Bạch sợ tái mặt.

“Thầy ơi! Họ… họ…”

“Họ chết rồi.” Đoàn Lâm trầm giọng nói.

Rất khó di chuyển hai thi thể này, xác hai thiếu niên đáng thương đã cứng lại, thời tiết nóng kết hợp với không gian đóng kín, xác chúng bắt đầu thối rữa, bốc mùi buồn nôn. Vết ban tím lốm đốm trải khắp người, thoạt nhìn rất khủng khiếp.

“Thầy, mình đưa họ ra đi, trong này bít bùng lắm.” Tiểu Bạch nghiêm túc bảo Đoàn Lâm.

Đoàn Lâm im lặng nhìn Tiểu Bạch một hồi, lại nhìn hai thiếu niên bị giết hại thê thảm.

Đúng vậy, cái rương chật chội này rất khó chịu, Đoàn Lâm chạm tay vào làn da lạnh ngắt.

Người quản lý cũng qua hỗ trợ.

Hai thi thể được đưa ra ngoài.

Đoàn Lâm nén cảm giác buồn nôn, lúc đưa xác một người ra, cậu nhận thấy nguyên nhân tử vong là vết dao chí mạng dưới lớp áo, thằng nhóc bị đâm vào tim từ phía sau. Người còn lại là A Đức, nguyên nhân cái chết quá rõ ràng, gương mặt vẫn nguyên vẹn nhưng sau đầu có một lỗ thủng lớn.

Não đã chuyển thành màu vàng, lủng bủng. Thấy thế, tim Đoàn Lâm thắt lại, có lẽ bị búa hoặc vũ khí cùn đập vỡ đầu.

Đứa trẻ đáng thương.

Đoàn Lâm có thể tưởng tượng được tâm trạng hoảng sợ tột cùng của cậu nhóc khi bạn mình kẹt dưới giếng, không thể cầu cứu, người vung búa sát hại mình lại là hiệu trưởng tôn kính.

Bị búa đập vỡ đầu, cậu nhóc chết không nhắm mắt, thi thể bị nhét vào chiếc rương chật chội.

“Vậy… vậy…” Tiểu Bạch mấp máy môi, nói không thành lời.

Đoàn Lâm nhìn cậu ta, lại nhìn người quản lý đã hoang mang nhưng vẫn tỏ vẻ quật cường, cậu hít vào một hơi, “Nếu thầy không đoán sai, hung thủ chính là hiệu trưởng. Chú quản lý, chú hãy báo cảnh sát, nhưng trước đó có thể kể cho cháu lịch sử trường này không?”

Đoàn Lâm nhắm mắt bình ổn tâm trạng, khi mở mắt, cậu trở nên tỉnh táo lạ thường.

Không được hoảng, trong tình huống này nhất định phải bình tĩnh! Phía bên kia có Mộc Tử, hẳn là không sao đâu.

Mộc Tử có thể ứng phó với ma quỷ, nhưng hiệu trưởng không phải ma.

Con người một khi đã tàn ác thì còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Lần đầu tiên Đoàn Lâm có suy nghĩ như vậy.

“Chuyện bắt đầu trở nên phức tạp rồi, em Tào và em Trương bị giết, bên ấy vẫn còn ba học sinh, họ không biết gì cả.”

“Khoan đã, ý cậu là… những chuyện này đều do hiệu trưởng làm à? Nơi này vốn không có ma đúng không?” Phản ứng của người quản lý nằm ngoài dự đoán của Đoàn Lâm.

“Không… tuy hai học sinh này chết do mưu sát, nhưng chỗ này…” Đoàn Lâm nhìn Tiểu Bạch một cái, nói tiếp, “Chỗ này thật sự có ma. Cháu… thấy một đứa bé ở chỗ Tịch Viễn.”

Đoàn Lâm trầm tư một lát, cuối cùng vẫn nói ra, “Toàn thân nó cháy đen, chỉ thấy đôi mắt.”

“Đứa bé?!” Người quản lý càng kích động hơn.

Chuyện thế này là đả kích quá lớn với người thường, nhưng Đoàn Lâm vẫn quyết định nói hết, “Cháu nghĩ không chỉ có một con ma, vì Tịch Viễn nói người gọi tụi nhóc là phụ nữ. Tịch Viễn cũng bảo em ấy gặp ma nữ, tóc dài đến mông…”

Người quản lý trừng to mắt, gương mặt đầy sẹo mang thần thái hết sức quái lạ, dù là Đoàn Lâm vừa mới gặp ma cũng phải thầm nuốt nước bọt.

“Cậu đã thấy… họ.”

“Hả?!” Lần này đến Đoàn Lâm ngơ ngác.

“Trường này… mấy chục năm trước là bệnh viện, khi đó tôi còn trẻ, là phụ tá bác sĩ. Bệnh viện rất nổi tiếng vì có nhiều bác sĩ giỏi và nhân ái.”

“Thời xưa người nghèo không có tiền khám bệnh, huống chi là trẻ cơ nhỡ. Viện trưởng thu nhận rất nhiều trẻ mồ côi bị bệnh, chữa trị miễn phí cho chúng, chữa khỏi rồi tìm gia đình phù hợp để gửi gắm.”

“Nghe có vẻ… tốt đẹp quá nhỉ.” Đoàn Lâm cười miễn cưỡng, cậu biết rõ sự việc năm xưa có quan hệ rất lớn với tình huống hiện tại.

“Khà khà! Đúng, nghe tốt đẹp đến thế.” Người quản lý lại cười, nụ cười mỉa mai nhiều thêm vài phần đau thương.

“Bọn chúng nào có tốt đến mức khám miễn phí cho người nghèo, một ngày nọ, tôi tìm ra thi thể một đứa trẻ trong phòng phẫu thuật, bấy giờ tôi mới sinh nghi. Tôi hay chơi với đứa bé ấy, nghe nói nó đã khỏi bệnh, cũng được một gia đình đồng ý nhận nuôi, đối phương đưa nó đi vội đến mức tôi không kịp tạm biệt.”

“Tôi còn mừng cho nó, nhưng mà… lúc tôi phát hiện, đứa bé ấy bị ngâm trong dung dịch, lồng ngực mở toang. Bây giờ thì kiểu phẫu thuật đó rất phổ biến, nhưng thời xưa thì phẫu thuật mở lồng ngực vẫn còn là thí nghiệm.”

“Tôi bắt đầu điều tra mới biết bệnh viện thu nhận trẻ mồ côi để thí nghiệm trên cơ thể người. Những đứa trẻ biến mất là do bị bọn chúng hành hạ đến chết!”

“Chính tôi đã đi tìm và thu nhận những đứa trẻ ấy, tôi nói với bọn chúng không bao lâu nữa các con sẽ khỏi bệnh, sẽ có gia đình, có người thân. Thấy bọn chúng hạnh phúc, tôi cũng vui theo, tôi làm phụ tá vì mong có thể cứu người, nhưng vô tình trở thành hung thủ hại người!”

“Sao chú không báo cảnh sát?” Tiểu Bạch hỏi.

“Không được đâu, khách của bệnh viện đều là người có quyền lực, pháp luật thì làm gì được chúng chứ. Tôi nói với những đứa trẻ còn sống là muốn dẫn bọn chúng bỏ trốn…”

“Kết quả thế nào?” Vừa hỏi ra miệng là Đoàn Lâm đã hối hận, cậu nhìn ra sự ăn năn tột cùng trên mặt ông ta.

Người quản lý chỉ mặt mình, “Cậu nghĩ tại sao mặt tôi lại bị như vậy?”

Nhìn gương mặt khắc khổ đầy sẹo, Đoàn Lâm thốt lên, “Là do bỏng?”

“Đúng, do bị lửa đốt. Bọn chúng biết có người phát hiện chuyện chúng làm nên phóng hỏa đốt bệnh viện. Lúc tôi xông vào cứu đám trẻ thì bị cây cột cháy đè trúng, khi được cứu ra thì mặt tôi thành thế này. Những đứa trẻ… có lẽ bị thiêu sống cả rồi.”

Đoàn Lâm rốt cuộc hiểu được nguyên do đứa bé ấy bị cháy đen, cậu sực nhớ vết tro trên giường hôm mới đến. Quả nhiên cậu đã nhìn thấy thằng bé.

“Sau đó qua bao nhiêu cuộc cách mạng, cải tổ, khi tôi quay lại thì bệnh viện đã biến thành trường học. Nhưng vừa nhìn tôi đã biết bệnh viện ấy vẫn còn đây, nói đúng hơn là người kế nhiệm của bọn chúng vẫn còn ở đây, lý do thì…”

Ánh mắt ông ta sắc bén hẳn lên, ông ta nghiêng đầu, Đoàn Lâm nhìn theo, chỉ thấy trời xanh mây trắng, hoa cỏ tốt tươi.

“Thấy hoa đó không? Là hoa độc đấy. Bệnh viện có hậu phương vững chắc là vì chúng nghiên cứu thứ này, tác dụng còn tốt hơn ma túy. Đám quyền thế ấy muốn dùng chúng để kiếm tiền.”

“Quay lại thấy cả ngọn núi đều trồng loại hoa này, tôi liền quyết định ở lại.”

“Vậy người kế nhiệm là hiệu trưởng?” Đoàn Lâm hỏi.

“Nhờ phúc của cậu, đến hôm hay tôi mới biết. Tôi vốn cho rằng thật sự có ma bắt người… tôi nghĩ bọn họ đang tìm tôi…” Nói rồi, ông ta cúi đầu, lưng còng xuống, giọng nghẹn ngào.

“Báo cảnh sát.” Đoàn Lâm nói, “Nhờ chú báo cảnh sát ngay.”

“Thầy thì sao? Với lại… chuyện thế này thì báo cảnh sát kiểu gì? Nhóm hiệu trưởng đâu có ở đây.” Nghe thế, Tiểu Bạch giật bắn.

“Thầy sẽ đưa họ về đây!” Đoàn Lâm nhìn vào mắt Tiểu Bạch, nói rồi chạy ra ngoài.

Tiểu Bạch ngẩn ra một lúc cũng đuổi theo.

Người quản lý như không trông thấy hai người chạy đi, chỉ dõi mắt về phương xa.

“Mấy đứa… xin lỗi, đã hẹn ba giờ mười lăm… anh lỡ hẹn rồi…” Như nhớ ra điều gì, nước mắt lăn dài trên mặt ông ta.

Đoàn Lâm đứng trước phòng ngủ của mình, phòng 143.

Chưa khi nào cậu bình tĩnh như lúc này.

Trong lời kể của người quản lý vẫn còn thiếu sót, có nhiều nghi vấn chưa được giải đáp, nhưng tất cả đều liên quan đến căn phòng này, vậy thì… nhớ lại những việc kỳ lạ phát sinh vào ngày cậu mới đến, Đoàn Lâm cảm giác phán đoán của mình là chính xác.

“Thầy, thầy định làm gì?” Tiểu Bạch lo lắng. Cậu nhóc khó hiểu nhìn Đoàn Lâm mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống giữa hành lang.

“Thầy muốn chờ họ đến.” Đoàn Lâm để hai tay lên đầu gối, nhắm mắt.

Sau khi sự kiện mất tích bị khui ra, ký túc xá bị đóng cửa, không còn ai ở. Không gian yên ắng, ánh sáng tù mù, không bao lâu thì tắt ngấm.

Thời gian trôi chậm lạ thường, trong mơ màng, Đoàn Lâm chợt nhớ lại rất nhiều chuyện, có chuyện hồi nhỏ, có chuyện thời đại học…

Đây là “chấp niệm” đúng không? Những ký ức người ta thường nhớ lại trước khi ngủ là phần ký ức cô đọng nhất, nếu cậu chết, “chấp niệm” sẽ nán lại nhân gian, được bồi đắp thành thực thể sao?

Nếu… Mộc Tử nói đúng là thật, vậy thì cậu sẽ chứng minh.

Hãy để cậu nhìn thấy hồi ức của những người đã chết!

Cơ thể Đoàn Lâm chìm vào bóng tối, suy nghĩ cũng ném vào màn đêm, không biết qua bao lâu, hành lang tĩnh lặng chợt vang tiếng bước chân…

Một người… hai người… ba người…

Tiếng bước chân trở nên ầm ĩ, có rất nhiều người! Rất nhiều người đi ngang qua cậu, có tiếng con gái cười, tiếng trẻ nhỏ rượt đuổi nhau, Đoàn Lâm có thể cảm nhận được gió từ vạt áo lướt qua mặt mình…

Đoàn Lâm từ từ mở mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.