Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 269: Lâm vs Mắt Ưng (2)




“ tên của ta là Lâm, ngươi phải nhớ kỹ cái tên này a, Mắt Ưng!”: Lâm nhiệt huyết cũng sôi trào, gần mười năm cố gắng tu luyện, mặc dù Lâm không nói gì.

Nhưng bản thân hắn cũng muốn những cường giả nổi danh tán thành thực lực của hắn.

Hiện tại kiếm sĩ mạnh nhất thế giới tán thành ý chí của Lâm, làm sao hắn có thể không kích động.

Sau đó kể cả Lâm cùng Mắt Ưng đều không nói nhảm nữa, thân thể bọn hắn đều bốc lên khí thế khủng bố, xung quanh phạm vi hòn đảo lập tức nổi lên từng trận cuồng phong tàn phá bữa bãi.

Những đợt sóng lớn lập tức nổi lên, trên bầu trời mây đen dần dần hội tụ, mưa dường như cũng muốn rơi xuống, không khí âm trầm nặng nề gia tăng so với trước đó càng hơn gấp trăm lần.

Khí thế hai người giằng co chốc lát, lập tức Lâm cùng Mắt Ưng đều đồng thời xuất kiếm, Lâm thì hắn dùng ra chính là động tác quen thuộc của Rút Kiếm Thuật.

Còn Mắt Ưng chỉ đơn giản ra sức vung kiếm thôi, hai người đầu tiên không có ra tay toàn lực, bọn hắn không phải tranh đấu sinh tử, cho nên ban đầu bọn hắn không dùng ra chiêu thức gì.

Mà chỉ so kè trảm kích lẫn nhau mà thôi, lập tức từ mũi kiếm của hai người, một đạo màu đen trảm kích cùng màu xanh lá trảm kích xuất hiện, bằng tốc độ trong chớp mắt lao vào nhau.

Trảm kích của hai người có chút tương tự, đó là không lớn, cực kỳ cô đọng, nhưng vẫn có khác biệt, trảm kích của Lâm đường kính của nó cao hơn mười mét, độ dày chỉ có hơn hai mét.

Đây là Lâm thông qua toàn lực áp súc mới làm được, màu sắc của đạo trảm kích này đen kịt như đêm tối vậy, rất là hắc ám.

Thậm chí một nửa bầu trời bên Lâm đứng cũng càng tối hơn nửa Mắt Ưng đứng một chút, đạo trảm kích này mặc dù Lâm không dùng ra chiêu thức gì.

Nhưng bên trong vẫn gia tăng một chút bóng dáng của Điệp Kiếm cùng Chấn Kiếm, cũng bởi vì hai chiêu thức này Lâm tu luyện gần như bản năng rồi.

Tiện tay vung lên cũng sẽ tự động gia tăng thêm vào trảm kích, từ đó uy lực, độ cô đọng của trảm kích gia tăng gấp bội. 

Nhưng độ điệp gia cùng chấn động chỉ gia tăng một lần thôi, Lâm vẫn đang cố gắng, sau này nếu hắn làm được.

Mỗi lần phát ra bình thường trảm kích, mà điệp gia cùng chấn động gia tăng lên hai lần ba lần thậm chí năm lần mười lần, thì hắn dám chắc trảm kích của hắn đủ sức chẻ đôi Red Line.

Hiện tại trải qua thời gian dài cố gắng, Lâm chỉ mới làm ra được điệp gia cùng chấn động gia tăng một lần thôi.

Mấy tháng này Lâm cố gắng muốn tăng lên hai lần mà chưa từng thành công, nhưng hắn tin chắc theo cố gắng hắn vẫn sẽ làm được.

Còn đạo trảm kích của Mắt Ưng, thì đường kính của nó cao hai mươi mét, độ dày chỉ có một mét, nhìn như ốm yếu hơn trảm kích của Lâm một nửa.

Chỉ cao hơn gấp đôi, nhưng hoàn toàn không phải, đạo trảm kích này cô đọng vượt qua trảm kích của Lâm một chút.

Trảm kích không phải cô đọng kích thước giống nhau, thì uy lực sẽ ngang bằng, mỗi người tính chất trảm kích có mạnh có yếu khác biệt.

Trảm kích của Lâm bởi vì có gia tăng vật khác vào, cho nên tính chất nó lại mạnh hơn trảm kích của Mắt Ưng một chút.

Cho nên dù kích thước so với trảm kích của Mắt Ưng kém một nửa, nhưng uy lực chỉ yếu hơn một chút thôi.

Đây là bởi vì trong tay của Lâm không phải Vô Thượng Đại Bảo Kiếm, Ám trải qua tinh thần lực của Lâm gột rửa mấy năm này.

Mặc dù tiến bộ của nó rất lớn, độ tăng phúc của nó cho kiếm thuật của Lâm mỗi ngày đều đang gia tăng, nhưng thực chất nó vẫn chưa thành công lột xác trở thành Vô Thượng Đại Bảo Kiếm.

Bởi vậy so với thanh Hắc Đao Yoru của Mắt Ưng vẫn kém chút đỉnh, miêu tả thì dài. 

Nhưng tình hình chiến đấu chỉ diển ra trong chớp mắt, hai đạo trảm kích chỉ trong tích tắc thì lập tức va chạm lẫn nhau.

Ầm … Ầm … ầm … ầm

Từng tiếng nổ vang rềnh đinh tai nhức óc vang vọng chân trời, phạm vi xung quanh hai người phát ra từng tiếng sụp đổ của đất đá.

Thậm chí nước biển xung quanh hòn đảo cũng bị ảnh hưởng tới, tạo nên từng đại cơn sóng cao vài mét cuốn ra xa.

Nếu từ trên cao nhìn xuống, thì lúc này sẽ thấy phạm vi ngàn mét xung quanh Lâm cùng Mắt Ưng, từng đầu vết rạn nứt to lớn như rắn khổng lồ từ từ lan tràn.

Chỉ mới lần va chạm đâu tiên, mà hòn đảo có chút chịu không nổi rồi, cũng may hòn đảo này bên ngoài phần đất không nhiều.

Trung tâm của nó hoàn toàn từ các loại đá tạo thành, độ cứng rắn vẫn còn chịu đựng được, đây là Lâm thông qua khảo sát rồi nới chọn hòn đảo này.

Nếu chỉ là đất đá bình thường, thì hắn sẽ không chọn nơi này làm nơi giao chiến đâu, dù sao nếu hòn đảo mà không chịu đựng nổi sự va chạm của bọn hắn.

Thì lúc chiến đấu sẽ không thể bộc phát ra toàn lực rồi, quả nhiên Lâm chọn hòn đảo này không sai.

Nhìn bề ngoài cảm giác như nó sắp bị đánh chia năm xẻ bảy.

Nhưng thực chất bên trong chỉ có một chút đá bị đánh nổ thôi, cấu trúc của nó vẫn hoàn toàn chóng chọi được như cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.