Võng Du Mục Sư Nghịch Tập

Chương 69: Bóng ma lưu đày




Karlex lau đi đống mồ hôi hột trên trán và nói:

- Nếu cậu còn sống qua trận chiến này, ta có thể bảo đảm cậu sẽ trở thành một chiến binh lừng lẫy vương quốc Elyria hoặc tốt hơn nữa là trở thành một đại tướng đích thực phục vụ cho vương quốc, Chiêu Thần ạ.

- Cảm ơn ngài nhưng tôi không thích bị trói buột trong bất kì trường hợp nào. 

Chiêu Thần đáp lời và tiến đến sánh vai cùng Karlex, cậu còn phải khám phá thế giới và sự thật đằng sau chuyện này. Karlex bật cười, nói lớn:

- Tốt, ta thích những tên lính đánh thuê như cậu, chiến thôi!

- Ờ!

Chiêu Thần kéo lên nụ cười tự tin. Mục đích tham chiến duy nhất lúc này chính là sống. Vừa dứt lời, cậu tung chân đạp phăng cánh cửa, ngay lập tức gió lớn cùng ánh sáng mặt trời truyền vào.

Đây là một buổi hoàng hôn. Gió mang theo hơi lạnh và máu tanh trong khi ánh hoàng hôn mang theo màu lửa.

- Giết!

Lão binh Karlex gầm lớn, dù chưa xác định được kẻ địch khi chỉ vừa mới tiếp xúc với ánh nắng hoàng hôn, Chiêu Thần vẫn ngạo nghễ mỉm cười, nắm lấy chiến rìu Lotus song song cùng Karlex xông ra ngoài.

Kuzgaaa!

Tiếng gào thét đinh tai lập tức truyền đến, nó phát ra xuôi theo hướng gió mạnh.

Ngay sau đó một vệt khói đen với cặp mắt đỏ rực xuyên thủng tảng đá lớn bay ra, thật là đáng sợ với phần sức mạnh này, nó thừa sức phá hỏng chiến thuyền và xé xác con người thành trăm mảnh.

Trông thấy Chiêu Thần cùng Karlex, nó gầm thét giận dữ rồi lấy tốc độ sét đánh lao vào hai người.

"Thứ này chém được chứ?"

Chiêu Thần nhanh chóng hỏi Karlex phía sau trong khi hai người đang lao đầu về phía con quái vật.

Bọn họ không dám dừng bước vì có vẻ khi vừa lao ra khỏi thuyền thì họ đã bị bao vây bởi đám khói quỷ quái này.

- Nhắm thẳng vào đầu nó mà chém thì có thể giết chết chúng dễ dàng, có điều tốc độ bọn này rất nhanh, cho nên hãy cẩn thận đấy!

- Hiểu rồi, tôi sẽ mở đường, ngài chỉ cần chỉ hướng và giữ vững số pháo đó là được rồi.

Đối thoại chỉ diễn ra vài giây, mặc cho Karlex ngớ người vì lời nói của Chiêu Thần. Vệt khói dài hai mét phía trước đã tiếp cận đến nơi. Nó hung hăng há to miệng táp tới. 

- Haa!

Chiêu Thần gầm lên với niềm phấn khích khó hiểu trong người.

Nương theo quán tính, cậu giậm chân thật mạnh xuống đất rồi phóng lên thật cao. Theo đà lao tới, rìu chiến Lotus trong tay cậu nhanh như gió thoảng bổ ra, lực lượng mãnh mẽ từ lưỡi rìu phát ra tiếng huù thật mạnh trong không khí, mục tiêu là cặp mắt đỏ hồng của vệt khói quỷ đang vừa lúc phóng đến.

Nhanh, mạnh, chuẩn!

ẦMMM!

Tiếp xúc với một rìu hung mãnh của Chiêu Thần, trong nháy mắt, khói quỷ tựa như đạn pháo bắn văng ra ngoài tận 10m, lúc rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề kỳ lạ.

Nhảy lên bổ một rìu vừa rồi, Chiêu Thần vừa lúc hạ người xuống trước mặt khói quỷ, với cái hình thể cao lớn này, cậu không ngờ cử động lại nhanh nhẹn đến bất ngờ, một cú nhảy vừa rồi phải xa hơn 10m!

Đợi khi khói bụi tản đi, cậu nhìn thấy đám khói quỷ đen ngòm đang lún sâu dưới mặt đất đó bỗng chốc tiêu tán, để lại bên trong bộ xương của một con người.

Chiêu Thần nhíu mày. Cậu trông thấy bên trên khung xương này có dính rất nhiều mảnh thịt tươi, kèm theo đó là mùi máu tanh còn tươi nồng. Cậu có thể kết luận điều gì đó.

Ở đằng xa, Karlex đã sớm trợn mắt há mồm, tuy nhiên ông vẫn đủ trấn tỉnh để bản thân chạy thật nhanh đến Chiêu Thần. Bằng sự tôn trọng, ông nói:

- Cậu thật sự chỉ là gã lính đánh thuê hạng xoàng thôi sao chàng trai? Con quỷ cậu vừa giết, chúng tôi đã phải hi sinh năm đến mười người để hạ chúng. Ta nghĩ cậu hẳn là thành viên cấp A của một guild lớn nào đó.

Trong lòng Karlex đang rất ngưng trọng. Cái đáng sợ của Chiêu Thần trong mắt ông ta đó là khả năng vung rìu của cậu trong khi chiến rìu Lotus nặng đến một nghìn cân, nó từng là sát khí trong tay vị thần cuồng chiến sĩ Berserker, từ khi được phát hiện đến nay chiến rìu Lotus vẫn chưa có người nào nhắc lên được. Thế nhưng mà cậu ta chẳng những nhắc nó lên mà còn vung nó nhanh như gió thổi, Lotus trong tay cậu ta nhẹ như cọng lông chim. Uy lực được thể hiện ra tuyệt đối.

Kẻ có thể nâng được rìu chiến Lotus đã đủ trở thành một trang sử thi, và kẻ đó chính là Chiêu Thần đang đứng trước mặt ông.

"Có cậu ta ở đây thì binh đoàn có hy vọng sống xót rồi. Nếu có thể sống sau trận chiến này, mình nhất định sẽ tiến cử cậu ấy cho quân đội hoàng gia Elyria, cậu ta là một chiến tướng bẩm sinh!"

Chiêu Thần lúc này có cơ hội đảo mắt nhìn quanh một vòng, đánh giá một lượt.

Đây là một sa mạc rộng lớn với rất nhiều vách đá và đá tảng khổng lồ nằm rải rác. Chiến thuyền của họ không ngờ lại đang nằm trên sa mạc này, nhưng không phải một mà là hàng chục chiếc, tất cả đã vỡ nát với rất nhiều khói lửa.

Điều đáng sợ nhất lúc này đó là bầu trời đang bị mây đen che phủ, mây đen cuồn cuộn đến đáng sợ, kéo dài đến cuối chân trời chỉ toàn là cát và đá, đi theo đó là gió lớn kịch liệt rít rào, tràng cảnh này trông giống như tận thế đang buông xuống. Hào hùng mà đáng sợ.

Trông thấy Karlex chạy đến gần, Chiêu Thần thu hồi tầm mắt.

- Đám khói quái quỷ đó dùng thân xác nhân loại làm vật kí sinh, cái tôi hạ chỉ là thân xác kí sinh của nó thôi đúng chứ? 

Cậu nói ra suy đoán của mình.

Điều tồi tệ là Karlex lại gật đầu đồng ý, ông ta nghiêm giọng nói:

- Đó mới là điều đáng sợ nhất của chúng - bóng ma lưu đày. Đây là cái tên mà người dân bản địa nơi đây gọi chúng. Nó tàn sát và cướp lấy thi thể những chiến hữu của ta. Dù cố gắng đánh vỡ được thân xác của chúng thì chúng vẫn sẽ trở lại bằng một thân xác khác.

Chính những bóng ma lưu đày này đã công phá chiến thuyền của ta và trên hết, chúng có hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn con."

*Chìas*

Chiêu Thần tặc lưỡi. Như vậy thì rắc rối lớn rồi. Hiện tại cậu không có kỹ năng nào trong người, nếu có Diễn Sinh Thuật ở đây thì mọi chuyện đã tốt hơn nhiều. Bất quá phải tập làm quen với cảm giác này.

*Gràoooo*

*Giết ngươi! Giết ngươi!*

Chỉ mới dừng lại một chút, xung quanh hai người đã vang lên hàng loạt tiếng gào thét điếc tai. Chiêu Thần nhíu mày, cậu không trông thấy đám này từ nơi nào xuất hiện, chỉ khi đến gần cậu mới kịp nhận ra, điều này thật phiền phức.

Vù! Vù!

Gió phát ra tiếng va động thật lớn, nhìn lại đã thấy có hơn một trăm bóng ma lưu đày đang lao tới. Chúng khiến xung quanh hai người chỉ còn khói đen.

- Nữ thần Freyja ạ, không xong rồi.

Karlex nhảy dựng lên trong kinh hoảng. Chiêu Thần tập trung tinh thần, quát to:

- Chỉ đường, chúng ta phá vây!

Karlex nhận biết tình hình nghiệm trọng nênkhông chần chờ nói gấp:

- Cứ tiến về phía trước, khi nào trông thấy cánh cổng đá khổng lồ của ngôi đền Aztec thì chúng ta sẽ an toàn!

Chiêu Thần nghe xong, hai mắt bắn ra hừng hực chiến khí, hắn gầm to:

- Xông pha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.