Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 7-1




Khi Tại Trung tỉnh lại đã đến giờ cơm tối, Trịnh Duẫn Hạo vừa mới lên sân thượng nghe điện thoại trở về, liền thấy cậu hai mắt nhắm lại vẻ mặt đau khổ cắn góc chăn.

Trịnh Duẫn Hạo bị cậu dọa cho giật mình, sợ cậu lại phát bệnh, vội vàng đi tới giật chăn vỗ lên mặt Tại Trung: “Tại Trung cậu tỉnh chưa, khó chịu ở đâu?”

Cậu bị vỗ lại càng rên rỉ lớn hơn, hai mắt choáng váng mông lung. Ngay vào thời điểm Trịnh Duẫn Hạo định hô hoán lên thì cậu mới từ trong kẽ răng rặn ra 3 chữ: “Canh kim chi …” (Hạ Anh: cám ơn bạn Hà Anh đã đóng góp ý kiến ^^)

Trịnh Duẫn Hạo thở dài thu tay về, cuối cùng vẫn quyết định gọi bác sĩ tới.

Một phút sau, Thẩm Xương Mân chậm rì rì bước vào phòng: “A? Tỉnh rồi.”

“Cậu ta đói bụng, em tới căn tin mua cháo tới đây đi.” Trịnh Duẫn Hạo ngồi tựa ở trên ghế, dáng vẻ trịnh thượng.

Mà vào giờ khắc này, Tại Trung bởi vì quá sợ hãi cùng đói bụng chỉ biết trốn ở đầu giường run rẩy cùng cắn góc chăn.

Thẩm Xương Mân thoáng nhìn qua hắn, bất đắc dĩ trả lời: “Vậy sao anh không làm? Chịu bộc lộ bản chất của dân tư bản rồi ha!”

Trịnh Duẫn Hạo cũng không bỏ qua: “Em nếu đã biết rõ anh là dân tư bản, sao còn không đi.”

Thẩm Xương Mân bị nghẹn, sờ mũi nói: “Bọn em đều là M nha ~” rồi quay đầu về phía Tại Trung nói: “Anh muốn ăn cái gì? Không cần lo lắng cho túi tiền của anh ấy, bóc lột tư bản cũng là chức trách của chúng ta!”

Khóe miệng Tại Trung khẽ giật, nhìn vị bác sĩ với đôi mắt nai con bambi ngập nước một hồi tâm trạng mới miễn cưỡng quay về trạng thái bình thường, có chút ngượng ngùng trả lời: “Tôi… tôi có thể tự mua đồ ăn…”

“Như vậy sao được! Anh mặc dù chỉ bị co thắt dạ dày mức độ nhẹ, thế nhưng lại uống quá nhiều rượu, hơn nữa lại còn bị cảm mạo, nếu không chịu nghỉ ngơi đầy đủ thì có thể sẽ dẫn tới viêm loét dạ dày đó!” Thẩm Xương Mân đe dọa.

Tại Trung bị dọa liền ngoan ngoãn ngồi vào chỗ cũ, lại liếc nhìn Trịnh Duẫn Hạo mặt không đổi sắc bên cạnh, khẽ nhỏ giọng nói với Thẩm Xương Mân: “Kỳ thực là tôi thấy tâm trạng của tống giám đốc đang không được tốt! Ngày hôm nay tôi lại còn làm hỏng chuyện của anh ấy! Hiện tại tôi rất sợ ở cùng một chỗ với anh ấy, sắc mặt của anh ấy nhìn tôi khi tôi mới tỉnh dậy giống như là muốn ăn thịt tôi vậy.”

Thẩm Xương Mân thập phần đồng ý gật đầu: “Ừ, anh ấy là muốn ăn anh.”

“A?”

“A không không không… Ý của tôi là, anh ấy cũng đói bụng, để tôi xuống căng tin gọi người mang đồ ăn tới. Cái này, có cần tôi giúp một tay không?”

Tại Trung liên tục gật đầu: “Ông chủ của tôi đặc biệt không thích ăn đậu, nhớ kỹ là khi chọn thức ăn không được thêm đậu, lúc trước tôi đã phải mất nửa tiếng để nhặt hết đậu cho anh ấy….” Nhớ tới ngày hôm qua khi ở căng tin giúp cho tên thủ trưởng vô lương tâm này nhặt hạt đậu hết hơn mười phút mà còn bị anh ta giận, chắc chắn là anh ta cố ý! Rõ ràng là còn cả đống món ăn không có đậu mà lại cứ phải chọn món có đậu, còn bắt cậu phải nhặt đậu ra nữa, “công việc” này nhàm chán muốn chết!

Thẩm Xương Mân như có như không liếc Trịnh Duẫn Hạo một cái rồi nói với Tại Trung: “Thời điểm anh ấy nổi giận, mong anh có thể thông cảm.”

Tại Trung tràn đầy đồng cảm, không khỏi nắm lấy tay Thẩm Xương Mân giống như coi cậu là bằng hữu cùng lưu lạc thiên nhai nói: “Cậu là bạn của anh ấy? Cực khổ cho cậu rồi!”

Tuy rằng Thẩm Xương Mân phải kìm nén cảm giác muốn cười của mình rất khổ cực, nhưng vẫn chân thành gật đầu.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau, cũng đoán được bọn họ đang nói chuyện gì, liền không nhịn được: “Hai người nói gì mà nói lắm vậy? Thẩm Xương Mân, nhanh xuống căn tin đi.”

Thẩm Xương Mân nhét túi tiền vào trong túi quần, vừa đi ra cửa vừa nói: “Trợ lý bé nhỏ của anh đang dặn dò em phải mua cơm cho anh như thế nào, anh cũng không cần phải lộ ra khuôn mặt nhăn nhó vậy đâu.” Nói xong liền ra khỏi phòng bệnh, đồng thời cũng không quên đóng cửa lại.

Thẩm Xương Mân rời đi khiến cho không khí trong phòng nhất thời trầm xuống.

Tại Trung cầm lấy chăn, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo: “Tổng giám đốc, có phải hôm nay tôi đã làm hỏng chuyện không?”

Trịnh Duẫn Hạo nhìn cậu nói: “Yên tâm, sẽ không trừ lương của cậu.”

“… A…” Tại Trung thở phào nhẹ nhõm, nhưng là vẫn có chút lo lắng: “Nhưng sắc mặt của anh không tốt lắm… lẽ nào sau khi tôi rời đi anh bị bọn họ ép uống rượu? A… Không nghĩ tới người kia lại ác như vậy! Tổng giám đốc, hay là anh cũng để vị bác sĩ vừa rồi kiểm tra một chút, uống rượu là chuyện nhỏ, nhưng nếu giống như tôi phải vào bệnh viện sẽ không tốt! Hơn nữa…”

“Dừng!” Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía cậu. “Cậu bình thường thích xem tiểu thuyết giả tưởng à?”

Tại Trung mê man: “A… tôi thích võ hiệp…”

Trịnh Duẫn Hạo thấy cậu như vậy liền thở dài: “Quên đi, kiểu người giống cậu càng nói càng bị hiểu lầm.” Ngẫm lại lại hỏi, “Cậu nói ai ác cơ?”

“Chính là Tổng giám đốc của Phi Dương a! Anh ta nhất định là người thích tra tấn người khác! Cường thưởng dân nữ, vô ác bất tác (không có việc xấu xa nào không làm)!” Tại Trung nghiễn răng nghiến lợi nói.

Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy hứng thú: “Nghe cậu nói như vậy, lẽ nào cậu đã biết cậu ta từ trước? Oh đúng rồi, hôm nay khi cậu thấy cậu ta mắt trợn ngược hết cả lên mà.”

“A…” Tại Trung lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, Lục Chiến dù sao cũng là bạn của Trịnh Duẫn Hạo, trước mặt người khác mà nói xấu bạn bè của họ, hành vi này hình như không giống đại trượng phu thì phải?

“Thực ra trước đây tôi đã gặp anh ta trong một buổi tiệc rượu… Cũng không tính là quen biết.”

“Vậy “cường thưởng dân nữ, không có việc xấu xa nào không làm” là chuyện gì?”

Tại Trung nhất thời mắc nghẹn, nửa ngày cũng không trả lời được.

Trịnh Duẫn Hạo cũng không có ý định bắt buộc cậu trả lời, trong lòng hắn biết rất rõ, Lục Chiến có “vô ác bất tác” hay không hắn không dám xác định, thế nhưng “cường thưởng dân nữ” là chuyện không có khả năng, bởi vì Lục Chiến cũng giống hắn là Gay. Mặt khác người bạn trai của hắn ở Mỹ lại chính là bạn trai cũ của Lục Chiến, quan hệ phức tạp trong đó không thể chỉ nói trong ngày một ngày hai.

Trầm Xương cho người đem cơm đến phòng bệnh, một phần cháo thịt với trứng muối, một suất cơm ở căn tin – tuyệt đối không có một hạt đậu.

Tại Trung nhanh nhanh chóng chóng húp vài hớp cháo, lại nhìn liếc qua Trịnh Duẫn Hạo đang chậm rãi ăn suất cơm thịt với rau xào thơm phức, bất đắc dĩ đè xuống cơn thèm ăn đang dần trỗi dậy.

“Tổng giám đốc, tôi hôm nay có thể về nhà không?”

Trịnh Duẫn Hạo cũng không thèm ngẩng đầu lên, trả lời: “Không thể.”

“A… Nhưng mà tôi đã không sao rồi, dạ dày cũng không còn đau, cũng hết sốt rồi.” Tại Trung không nghe theo…

“Nếu lúc về nhà cậu lại tái phát thì sao? Tôi không quản được cậu sao.”

“Tổng giám đốc, tôi tuyệt đối sẽ không phát bệnh trở lại, chỉ là bị đau dạ dày một chút thôi mà… Nếu ở lại bệnh viện tôi mới dễ tái phát…” Tại Trung trong lòng oán thầm, nếu không về nhà tôi biết bổ sung lương thực thế nào, anh ở ngay trước mặt thế này làm sao tôi ăn uống thoải mái được, đến cuối cùng người chết đói vẫn là tôi a.

Trịnh Duẫn Hạo buông đũa, nhìn cậu nói: “Tôi nói không được là không được, nếu cậu không nghe lời tôi sẽ không trả tiền viện phí cho cậu.”

“A?”

“Hiện tại có thể miễn cưỡng coi đây là tai nạn lao động, tiền viện phí sẽ do công ty chi trả. Còn có cái đống gì gì đó cậu ói ra trên tây trang của tôi, tôi vốn không muốn tính toán với cậu, nhưng nếu cậu cố ý rời bệnh viện, cả tiền thuốc thang và tiền tây trang tôi sẽ khấu trừ vào lương của cậu.”

Tâm trạng của Tại Trung thoáng chốc rơi xuống đáy, đành vô lực gật đầu: “Được rồi… thế nhưng, thế nhưng… tôi đói…”

Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn hộp cơm của mình, vẫn còn dư lại một ít rau và một miếng thịt, lại nhìn Tại Trung, cặp mặt to tròn của cậu đang nhìn chằm chằm vào số đồ ăn còn thừa lại đó, đột nhiên hắn cảm thấy mình hình như hơi quá đáng.

Vừa định mở miệng gọi người, đã thấy Tại Trung kéo ống tay hắn, mở to hai mắt chân thành nói: “Tổng giám đốc, có thể không ăn cháo được không? Tuy rằng cháo tốt cho dạ dày, nhưng mà không đủ no.”

(Hạ Anh: làm nũng kìa =3=)

(Mika: moe quá đi ~~~)

Trịnh Duẫn Hạo nhìn đôi mắt to tròn của cậu, do dự trong chốc lát, cuối cùng đành gật đầu: “Được rồi, cậu muốn ăn cái gì, tôi đi nhờ người mang tới cho cậu, nhưng không được ăn đồ cay.”

Tại Trung vốn định gọi món canh kim chi, thế nhưng tổng giám đốc đã ra lệnh không được ăn đồ cay, cậu chỉ có thể đổi thành canh sundae (canh lòng lợn của HQ đó mọi người)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.