Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 6-2




“Tôi biết nói thế này hơi có ý uy hiếp, thế nhưng cậu cũng biết, chú Hai của tôi cũng có hứng thú với mảnh đất này, nếu cậu vẫn không ký tên, OK, tôi sẽ bảo chú Hai tăng giá mảnh đất đó. Đương nhiên, nếu như cậu chịu ký, tôi nhất định sẽ thuyết phục chú Hai bỏ qua mảnh đất kia.”

Lục Chiến trừng mắt nhìn hắn: “Cậu đúng là gian thương.”

“Dù sao cậu cũng đâu có chịu thiệt gì. Dự án này tôi đã muốn làm lâu rồi, hơn nữa nhân tài chỗ tôi cũng không thiếu, ở chỗ của cậu không phải cũng chỉ là dự bị sao?”

Lục Chiến thở dài, cầm bản hợp đồng lật đi lật lai: “Vậy trước cậu cứ tạm dừng dự án lại, tài chính đều do ông già nhà tôi nắm quyền, tôi phải về thương lượng với ông đã.”

Duẫn Hạo mỉm cười: “Dĩ nhiên, có điều cũng không thể để lâu quá, cũng sắp đến cuối tháng này rồi, tháng sau cũng không còn mấy ngày. Huống gì, nếu chậm chân mảnh đất kia càng dễ bị người ta giành mất.”

Lục Chiến giận dữ đem bản hợp đồng ném cho trợ lý Bạch Diệp, buồn bực cầm chén rượu lên uống.

Trịnh Duẫn Hạo cũng cầm chén rượu lên: “Cạn một chén nào?”

Lục Chiến mắt sắc như dao: “Trịnh Duẫn Hạo cậu phiền chết được, tôi nguyền rủa cậu sinh con không có chỗ đánh rắm!”

“Vậy sao, dù gì tôi cũng là GAY, con cái ở đâu ra còn chưa biết được.”

Lục Chiến thở mạnh một hơi, giận đến không nói nên lời.

Bạch Diệp ngồi một bên chợt lên tiếng: “A, Kim tiên sinh vừa rồi uống nhiều rượu như vậy, không biết có còn biết đường về hay không nữa…”

Những lời của Bạch Diệp hóa ra lại đúng.

Kim Tại Trung vừa ra khỏi cửa quán rượu liền chóng mặt, bởi vì còn là ban ngày, trên đường người đến người đi căn bản phân không rõ phương hướng. Hơn nữa cậu vốn đã uống quá nhiều rượu, bây giờ càng choáng váng, hai mắt muốn nổ đom đóm.

“Fuck! Muốn uống canh giải rượu cũng không tự đi mua được à! Sai khiến lao động không công thật đúng là tiện tay!” Tại Trung hùng hùng hổ hổ đi tới trạm xe, tìm nửa ngày rốt cuộc cũng tìm được ba chữ Pyong Chang Dong, cậu ra sức phân biệt rõ phương hướng sau đó liền tìm đường tắt đi qua.

Nhưng Tại Trung vốn mù đường hơn nữa lại còn say rượu, trong một ngõ hẻm bảy tám ngã rẽ sau khi lượn mấy vòng, cậu hoàn toàn mất phương hướng.

“Bác, bác ơi…” Kim Tại Trung líu lưỡi hai gò má phiếm hồng hỏi thăm một bác gái trạc 50: “Nơi này là chỗ nào… a?”

Bác gái dường như không phải là người thủ đô, huyên thuyên nói một tràng liền rời đi, Tại Trung sững sờ đứng tại chỗ còn không kịp phản ứng, cố gắng nắm bắt những điểm mấu chốt trong câu nói như tiếng nước ngoài kia, nhưng vừa nghĩ tới đầu liền đau như búa bổ, hoa mắt chóng mặt.

Aizzz, không có đẳng cấp cũng không cần phô trương như thế, Tại Trung rốt cục nhận thức được, con mẹ nó đều là tự mình chuốc lấy. Hiện tại đầu choáng váng không lần ra được đâu là hướng Bắc, dù là người bản địa cũng đừng hi vọng có thể đi ra ngoài được.

Đang trong lúc rối loạn phương hướng thì một cú điện thoại gọi đến.

“Tổng giám đốc biến thái”.

Kim Tại Trung cười hì hì, nhận cuộc gọi.

“Cậu đang ở đâu?” Trịnh Duẫn Hạo giọng nói không vui.

“Tôi bị lạc a…”

“Chỉ qua hai con phố cậu cũng có thể lạc đường?”

“… Tôi đi đường tắt.”

“Tìm người hỏi thăm đi.”

“Hỏi rồi, người ta không nói tiếng thủ đô, tôi nghe không hiểu.”

Trịnh Duẫn Hạo trầm mặc, liếc nhìn Lục Chiến ở đối diện cười đến sốc hông cùng gương mặt không chút biểu tình của Bạch Diệp, cầm lấy áo khoác nói: “Các cậu cứ tiếp tục ăn, tôi đi trước, chuyện sổ sách coi như xong.”

Lục Chiến cười phất tay một cái: “Đi nhanh đi thôi, nhưng mà lát nữa mua được canh giải rượu vẫn phải mang đến đây nha! Phải rồi, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến trợ lý nhỏ của cậu nha, thật là quá đáng yêu mà! Ha ha ha!”

Duẫn Hạo không thèm nhìn hắn ra oai, tiếp tục nghe điện thoại: “Cậu đừng đi bậy, nói cho tôi biết tên cái hẻm cậu vừa mới đi vào, còn có tìm vài dấu hiệu xung quanh…”

Thời điểm Trịnh Duẫn Hạo tìm được Tại Trung đã là chuyện của nửa giờ sau.

Con hẻm này rất sâu lại ngoằn ngoèo, Tại Trung cứ như vậy ngồi tựa ở trước cửa nhà người ta, ngoẹo đầu ngủ thiếp đi, bên cạnh cậu còn có một con cún nhỏ cứ thè lưỡi ngoắc ngoắc cái đuôi đùa giỡn, thỉnh thoảng lại liếm liếm tay Tại Trung một cái.

Duẫn Hạo nhất thời bật cười. Cũng may bây giờ là giữa trưa, người bình thường ở nhà đều đi ngủ trưa, nếu không cậu ngồi dựa ở đây, không nói bị người khác thó mất tiền, người qua đường cũng sẽ chụp lại rồi viết cho cậu một chương truyện trên twitter.

Duẫn Hạo đi tới trước mặt Tại Trung, vốn muốn đánh thức cậu, nhưng nhìn sắc mặt cậu đỏ đến bất bình thường, hô hấp tựa hồ cũng có chút nặng nề, không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.

“Tại Trung, Kim Tại Trung… dậy, dậy nào.” Duẫn Hạo ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vào vai cậu, xem xét trán cậu một chút, dường như thật sự có chút nóng.

Mặc dù bây giờ chỉ mới vào thu, thế nhưng cậu ăn mặc khá phong phanh, áo sơ mi tây trang đều kém chất lượng, căn bản không tránh được khí lạnh.

Tại Trung mơ mơ màng màng cảm thấy có người lay lay mình, giống như ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ bị những con sóng đánh tới lắc lư qua lại không yên ổn, đầu óc choáng váng thật muốn nôn.

Ý nghĩ này mới nảy ra, trong bụng cậu đã một trận phiên giang đảo hải, vì vậy miệng vừa hé đã nôn ra một đoàn.

Duẫn Hạo ngồi đối diện Tại Trung thành công trúng thầu, một bộ Armani thượng hạng coi như đi tong.

Sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo trong nháy mắt liền tái đi.

Nôn không còn một mống làm Tại Trung dễ chịu đi rất nhiều, mở to đôi mắt mơ màng nhìn Duẫn Hạo nói: “A, tổng giám đốc anh tới rồi…”

Trịnh Duẫn Hạo nén cơn tức giận đem tây trang cởi ra, vốn định trực tiếp vứt xuống đống rác ven đường, nhưng nhìn sắc mặt không bình thường của Tại Trung, vẫn là mềm lòng, trực tiếp đem áo vest bỏ đi khoác lên người cậu.

“Cậu thật giống như đang lên cơn sốt, trước khoác tạm đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Duẫn Hạo mặt không đổi sắc.

Tại Trung vốn đầu óc choáng váng, khẽ gật đầu một cái nắm lấy áo khoác trên người, theo sau Duẫn Hạo lảo đảo nghiêng ngã bước đi.

Lên xe, Duẫn Hạo một đường lái đến bệnh viện, lôi Tại Trung vào phòng cấp cứu.

(Mika:??? có vậy cũng vào phòng cấp cứu?)

Bác sĩ là một lão bà lớn tuổi, vừa nhìn trai đẹp liền thích thú vô cùng, vươn tay kéo Tại Trung ngồi xuống nói: “Phát sốt rồi? Đến, cởi quần áo.”

Tại Trung mơ mơ màng màng liền đưa tay cởi áo, thế nhưng Trịnh Duẫn Hạo không hồ đồ như vậy.

Bắt lấy tay Tại Trung lại, hắn cau mày hỏi bác sĩ: “Chỉ là đến tiêm thuốc, cởi quần áo làm gì?”

Bác sĩ không vui: “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?” Nhưng nhìn gương mặt đẹp trai mặt mũi tinh tế này, giọng nói vẫn là dịu đi. “Cởi áo để tôi giúp cậu ấy xem bệnh, không được thì lấy nhiệt kế cho vào miệng cậu ấy, 5 phút sau tôi đến xem.”

Duẫn Hạo cầm lấy nhiệt kế, vẫn còn có chút không vui: “Bẩn quá, tôi để cặp vào nách cậu ấy được chứ?”

Bác sĩ hết nói nổi, chỉ có thể gật đầu một cái rồi xem cho bệnh nhân tiếp theo.

Duẫn Hạo đỡ cậu ngồi một bên, vừa muốn giúp cậu mở vài khuy áo sơ mi, hô hấp của Tại Trung cũng có chút dồn dập dựa vào bả vai hắn.

“Làm sao vậy?” Duẫn Hạo muốn đỡ cậu dậy, nhưng Tại Trung cứ mềm oặt nằm sấp xuống, nhưng ngực lại không ngừng phập phồng, dường như hô hấp rất khó khăn.

Duẫn Hạo càng khẩn trương, quay đầu hướng bác sĩ kêu: “Mau tới đây xem một chút, cậu ấy hình như rất khó chịu!”

Bác sĩ nghe thấy đi tới bên cạnh Tại Trung nhìn một chút, mặt liền biến sắc: “Mau đưa cậu ấy đến khoa nội trên lầu, tôi xem giống như là viêm phế quản.”

Duẫn Hạo vội vàng đưa Tại Trung đi lên lầu, nhưng mới vừa đi mấy bước Tại Trung liền khom lưng mặt trắng bệch rên rỉ: “… Đau quá…”

Trịnh Duẫn Hạo cũng gấp, quay đầu lại hướng nữ bác sĩ kia quát: “Không có băng ca sao?”

Nữ bác sĩ bị mắng giật mình một cái, thiếu chút nữa làm đổ đồ trong tay.

Duẫn Hạo nhìn bà như vậy, trong lòng nén giận, trực tiếp xé bỏ áo vest Armani Tại Trung đang khoác trên người ném xuống đất, ôm cậu chạy lên lầu.

Tại Trung ở trong ngực hắn run lẩy bẩy, giống như người bệnh Parkinson thỉnh thoảng co quắp một cái, đoạn đường này đi qua thật đúng là hù dọa không ít người.

Được người tốt bụng mang theo vào bên trong phòng nội khoa, đối diện là một bác sĩ cao gầy đi tới, có chút kinh ngạc kêu lên: “Anh Duẫn Hạo? Sao anh lại tới bệnh viện?”

Trịnh Duẫn Hạo nghe tiếng gọi cũng rất kinh ngạc, nhưng lập tức nói với cậu: “Trầm Xương Mân, cậu trước khoan hãy hỏi chuyện, giúp tôi xem qua người này đã.”

Trầm Xương Mân vội vàng giúp đỡ đem Tại Trung đặt trên giường bệnh, cầm ống nghe dự định nghe qua một chút.

“Trời đất! Đây là đã uống bao nhiêu rượu a?” Trầm Xương Mân vừa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.

Duẫn Hạo cau mày: “Cậu chớ xen vào chuyện này, một bác sĩ ở dưới nói nhìn cậu ấy giống như bị viêm phế quản, anh xem qua đúng là đang lên cơn sốt, hơn nữa hô hấp cũng khó khăn.”

Xương Mân đưa tay nhấn xuống ngực Tại Trung một cái, di di xuống chút nữa, lại nhấn một cái, Tại Trung vốn nằm run run chợt hét thảm một tiếng.

Xương Mân nói lớn: “Không có việc gì, chỉ là uống quá nhiều rượu, làm tổn thương dạ dày, đoán chừng là đau dạ dày, em trước tiêm cho anh ấy thuốc giảm đau, lát nữa sẽ truyền nước biển.”

Duẫn Hạo có chút không tin: “Nhìn cậu ấy nghiêm trọng như thế không giống đau dạ dày a.”

“Ai da, anh Duẫn Hạo, anh lại không tin em, mặc dù tương lai em làm pháp y, nhưng mấy vấn đề cơ bản thông thường em vẫn biết. Anh ấy nghiêm trọng như vậy chủ yếu là do mấy ngày qua bị cảm mạo, hơn nữa còn uống nhiều rượu như thế. Xem cái mặt lo lắng của anh kìa, thế nào, đây là tình nhân mới của anh sao?” Trầm Xương Mân vừa trêu ghẹo vừa chuẩn bị thuốc.

Duẫn Hạo cân nhắc một chút, mở miệng nói: “Không phải, là tộc trưởng nhà cậu.”

Trầm Xương Mân tay cầm ống dẫn run lên, không thể tin nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo: “Anh anh anh anh anh…” Anh nửa ngày cũng không vặn ra được nửa câu sau.

Duẫn Hạo vỗ vỗ cậu: “Cậu ấy là trợ lý của anh, cậu cũng đừng suy nghĩ lệch lạc. Hơn nữa chuyện chơi đùa càng không có, việc công việc tư anh còn phân biệt được.”

“Tin cái con khỉ ấy! Một tên gay ở trước mặt em nói những lời như thế, thật buồn cười! Huống hồ biểu tình của anh lúc vừa đi vào, gấp đến độ muốn liều mạng với người ta!” Xương Mân nhìn có chút hả hê tiêm cho Tại Trung một mũi thuốc giảm đau.

Trịnh Duẫn Hạo quyết định bỏ qua lời nói này của Xương Mân, hỏi: “Cậu không phải là học pháp y sao, sao lại tới bệnh viện?”

“Thực tập, đây cũng là một môn học a.”

“Đây không phải là bệnh nhân đầu tiên của cậu chứ?” Duẫn Hạo chợt có dự cảm không lành.

Đắp chăn cho anh Tại Trung đi, Xương Mân vỗ tay kêu lên: “BINGO! Nhìn bộ dáng em không tệ đi?”

“Phải không đó, cái này cùng giải phẩu thi thể vẫn khác nhau mà đúng không?”

“Có khác gì nhau chứ, anh ta nằm lặng ở đây, không phải là một “thi thể” sống sao, cứ tiêm thêm một mũi là được.” Xương Mân nhìn vào mắt Duẫn Hạo nói. “Anh còn không tin, em liền ném anh ấy cùng với đống chăn xuống lầu dưới, bà cô bác sĩ háo sắc ở lầu dưới kia anh cũng gặp qua rồi đúng không? Bà ta thích nhất những chàng trai trẻ tuổi!”

Duẫn Hạo dừng lại, chân thành nói một câu: “Để cho cậu thực tập ở chỗ này thật vất vả.”

Trầm Xương Mân vốn đang viết hồ sơ bệnh lý, sửng sốt một chút sau đó lập tức thiếu chút nữa hít thở không thông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.