Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 24




Trước khi tan tầm, Kim Tại Trung nghĩ không thể không trở về nhà được, tay của cậu tuy không tiện sinh hoạt, nhưng ở lại nhà Trịnh Duẫn Hạo lại càng bất tiện hơn… Cả ngày bị hắn động tay động chân không nói, buổi tối còn phải đề phòng liệu hắn có hóa thân thành sói vồ tới hay không. Còn nữa, đã vài ngày không chạm vào máy tính lên trò chơi thật sự là đã kìm nén hết mức rồi, cứ tiếp tục như vậy khẳng định mình sẽ là người đầu tiên vì không được chơi game mà thắt cổ mất.

Vì vậy gần đến giờ tan tầm, Kim Tại Trung hỏi xin Trịnh Duẫn Hạo lúc này đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về: “Tôi muốn về nhà…”

Trịnh Duẫn Hạo khẽ khựng lại, liếc nhìn Kim Tại Trung: “Về nhà? Em như vậy về nhà làm cái gì?”

“Tay tôi đã đỡ hơn nhiều rồi… Quấy rầy anh mãi cũng rất bất tiện, hơn nữa… hơn nữa tôi chạy đến ở nhà anh sẽ bị người ta nói này nói nọ…”

“Đây có thể coi là lý do?” Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục thu dọn, không chút do dự cự tuyệt nói, “Đợi cho bác sĩ nói tay em hoàn toàn OK anh sẽ suy nghĩ thả cho em về, còn bây giờ em có muốn cũng đừng mơ tưởng.”

Kim Tại Trung vừa nghe vậy, không cam lòng lập tức cãi lại: “Anh…anh đây là lộng quyền!”

“Hử? Nghe có vẻ quen tai.” Trịnh Duẫn Hạo nghiêng đầu ngẫm nghĩ.

“Bây giờ đã là xã hội pháp chế, anh không có quyền quy định hay bắt tôi sống ở đâu!”

“Người yêu của anh bị thương, anh thân là bạn trai không phải nên đưa người yêu về nhà chăm sóc hay sao?”

“Cái gì mà người yêu của anh… tôi… tôi còn chưa đồng ý nha!” Mặt Tại Trung mặt đỏ lên, hai mắt trừng to nhìn chằm chằm cái tên Trịnh Duẫn Hạo đang thản nhiên như không có chuyện gì kia.

Trịnh Duẫn Hạo mặc tây trang áo khoác, nhào tới ôm chầm bả vai Kim Tại Trung hướng vào trong lồng ngực: “Được rồi, chưa đồng ý thì chưa đồng ý, vậy anh đưa em về nhà em trước, lấy đồ dùng hàng ngày, miễn cho bị em nói anh là tên độc tài.”

Kim Tại Trung thấy khuyên bảo không có kết quả, đành phải phẫn hận quay đầu: “Anh đích thị là tên độc tài! Tên độc tài vạn ác!”

“Hửm? Anh là tên độc tài?” Trịnh Duẫn Hạo kéo theo Kim Tại Trung vừa đi ra ngoài vừa nói, “Anh còn chuẩn bị dẫn em đi ăn món Nhật, em lại nói anh là tên độc tài, hiện tại xem ra kế hoạch này không thực hiện được rồi, một lát đi mua mì ăn liền về ăn. Coi như anh chưa mời nhé.” Trịnh Duẫn Hạo lý lẽ mạnh mẽ nói năng hùng hồn tiện thể nhún nhún vai, trưng ra bộ mặt vô sỉ.

Kim Tại Trung nghe hắn nói vậy, vẻ mặt càng suy sụp càng lợi hại: “… Không được! Đi ăn món Nhật vẫn hơn!!” Có trời mới biết Kim Tại Trung đối với ẩm thực Nhật Bản có bao nhiêu ham muốn! Nếu bỏ qua cơ hội lần này không biết đến bao giờ tên phúc hắc Trịnh Duẫn Hạo này mới có thể đưa cậu đi ăn cái thứ đắt tiền muốn chết như vậy nữa!

“Anh đây không phải tên độc tài vạn ác sao?”

“Không không không! Anh là người tốt nhất trên đời, vừa đẹp trai cao ráo lại hào phóng, trên đời này không thể tìm được ai tốt hơn anh đâu!” Kim Tại Trung lập tức biến hóa thành bộ mặt nịnh nọt.

<__<

Trịnh Duẫn Hạo trộm hôn sườn mặt Kim Tại Trung nói: “Vẫn chưa đủ, tiếp tục đi.”

“Ừm… Anh cực kỳ cực kỳ thông minh, so với anh tuyệt đối không có ai thông minh hơn! Thật sự…” Kim Tại Trung mở to hai mắt, lộ vẻ ngập tràn sùng bái.

Trịnh Duẫn Hạo giúp Kim Tại Trung mở cửa xe: “Chỉ có bấy nhiêu đó?”

Ngồi vào trong xe Kim Tại Trung vắt hết óc suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy lúc trước không chịu khó học giỏi ngữ văn quả nhiên là một sai lầm lớn, cái gì gọi là vốn từ nghèo nàn? Đây chính là minh chứng rõ ràng a!

“Anh đừng có làm khó tôi… Ít đọc sách không có nghĩa là chịu bị anh bắt nạt như vậy nha!” Kim Tại Trung rốt cục không chịu được bùng nổ.

Trịnh Duẫn Hạo tự cảm thấy đã đạt được mục đích, cũng không trêu đùa thêm nữa, nghiêm túc nói: “Ngồi cho vững, bây giờ chúng ta đi ăn món Nhật, cũng đừng có mà nói anh bắt nạt em.”

Kim Tại Trung lập tức hai mắt tỏa hào quang ngoan ngoãn điều chỉnh lại tư thế ngồi, lại bắt đầu mở miệng khen ngợi: “Tổng tài quả nhiên anh vẫn là ngườitổt nhất ~!”

“Duẫn Hạo.”

“… Hả?”

“Đừng cứ tổng tài này rồi tổng tài nọ, phải làm như tiểu thuyết ngôn tình ấy, gọi tên anh anh sẽ vui hơn.”

Kim Tại Trung có chút đăm chiêu gật gật đầu: “… Duẫn Hạo…” Cứ thế gọi một tiếng, Kim Tại Trung nhất thời cảm thấy có chút ám muội, mặt lại đỏ lên, ngượng ngùng dường như đã thành chuyện thường như cơm bữa.

Ăn xong món Nhật, Trịnh Duẫn Hạo liền đưa Kim Tại Trung trở về nhà cậu, thật sự cũng không có nuốt lời, giúp Tại Trung thu dọn quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, sau đó lại thấy cậu đứng trước máy tính chớp chớp mắt lưu luyến không rời, bộ dạng vô cùng đáng thương.

“Em làm như không thể rời khỏi cái máy tính này?” Trịnh Duẫn Hạo khó hiểu.

Ai da, anh không hiểu đâu, game như thân thể, làm sao có thể dễ dàng rời xa cái máy tính như vậy?

Kim Tại Trung ưu thương nhìn đi nhìn lại vật yêu dấu mấy lần, hận không thể vung vẫy chiếc khăn tay nhỏ, nặn ra vài giọt lệ thương tâm.

Trịnh Duẫn Hạo xem thường quay đi, mạnh mẽ đem Tại Trung cùng đồ đạc của cậu lên xe.

Bởi vì chợt nhớ đến chuyện của Hạo Thủy nữ thần, trên đường về Kim Tại Trungvẫn cảm thấy không yên lòng, vài lần Trịnh Duẫn Hạo nói chuyện với cậu đều bị cậu lơ đẹp.

Cuối cùng, người nào đó bị xem như không tồn tại rốt cục nhịn không được nữa.

Trịnh Duẫn Hạo: “Em cứ ừ ừ à à trả lời cho có lệ như vậy,rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì?”

Kim Tại Trung: “… Hả?”

Trịnh Duẫn Hạo: “…” Phẫn nộ công tâm nóng giận dừng xe lại!

Kim Tại Trung: “…” Tay chân run run lập tức bị dọa cho hoàn hồn!

Trịnh Duẫn Hạo: “Em có tâm sự thì nói với anh.” Ý đồ lấy lại bộ mặt ôn nhu lương thiện.

Kim Tại Trung: “Tôi…” Nói chuyện nàyvới anh chẳng phải là tự mình tìm ngược hay sao?!

Trịnh Duẫn Hạo: “… Liên quan tới trò chơi?” Trịnh Duẫn Hạo có điểm hận chính mình, trong game lưu lại một cái mối họa như vậy làm gì!

Quả nhiên, Kim Tại Trung chần chừ một chút gật gật đầu.

Trịnh Duẫn Hạo: “…” = 口 = cho nên nói tổng tài anh sao lại tồn tại trong trò chơi làm gì?!

Kim Tại Trung ngây thơ không biết chuyện nói: “Tôi nói anh không được mắng tôi…”

Nội tâm Trịnh Duẫn Hạo: Không mắng, tất cả đều do anh tự gieo gió gặt bão.

Kim Tại Trung: “Trong game tôi có quen một cô gái…”

Trịnh Duẫn Hạo: Tốt lắm, cô gái… anh đặc biệt giống con gái sao!

Kim Tại Trung: “Vốn ở cùng một chỗ rất tốt…. A anh đừng hiểu lầm,còn chưa tới giai đoạn kia, chỉ là như bằng hữu mà thôi…”

Trịnh Duẫn Hạo: Cho nên nếu anh không ra tay trước em sẽ đi theo “con gái” nhà người ta tương thân tương ái?

Kim Tại Trung: “Chính là sau lại xảy ra chuyện em trai tôi, chưa kịp nói với cô ấy một tiếng, ngay trong ngày kết hôn lại cho cô ấy leo cây…” Nói xong, Kim Tại Trung có chút không dám nhìn vào ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo, sợ nghe xong lời này người nào đó sẽ tức giận cho rằng mình một chân đạp hai thuyền.

Thế nhưng người nào đó tâm tình hiện tại thật sự là nóng lạnh lẫn lộn, người luôn luôn sát phạt quả quyết như Trịnh Duẫn Hạo lúc này nội tâm lại quắn quýt không ngớt.

Trịnh Duẫn Hạo: Lẽ ra mình không nên chơi nhân yêu….

Thấy Trịnh Duẫn Hạo không có phản ứng gì lớn,Tại Trung nói tiếp: “Vì vậy… cô ấy hiện tại không thèm để ý đến tôi…Tôi biết đây là lỗi của tôi, không nên cho cô ấy leo cây, nhưng hiện tại muốn tìm người cũng không biết cô ấy ở đâu mà tìm, muốn nói xin lỗi cũng không có cách nào nói….”

Trịnh Duẫn Hạo: Không không không! Tất cả đều là lỗi của anh, cái bệnh tùy tiện nhất định phải trị!

Kim Tại Trung:”Anh không tức giận chứ?”

Trịnh Duẫn Hạo: Tức giận? Ừ! Anh rất tức giận, tức giận tại sao mình lại làm ra chuyện ngu ngốc đó!

Trịnh Duẫn Hạo nghiêm túc nói: “Không, anh không giận, em hiện tại nguyện ý nói với anh đã nói lên trong lòng em,anh quan trọng hơn, đúng không?” Đúng không đúng không????? Thân ái, em đừng lại tổn thương trái tim yếu đuối của anh nha!

Tại Trung ngượng ngùng: “Quả thực so với trước đây quan trọng hơn…”

Trịnh Duẫn Hạo: May mắn vẫn giữ được vị trí…Chợt nhận ra tinh phân*quả nhiên không thể tin!

*người dùng nhiều nick

Tại Trung lại nói: “…Nhưng mà tôi cũng không muốn mất đi người bạn này, tôi muốn mọi chuyện đều phải giải thích rõ ràng, anh sẽ ủng hộ tôi đúng không? Đương nhiên, chuyện kết hôn và vân vân sẽ bị hủy bỏ! Dù sao đây cũng chỉ là trò chơi thôi mà đúng không!”

Trịnh Duẫn Hạo: Ha, anh cũng không biết nên khóc hay nên cười đây….

Trịnh Duẫn Hạo lòng như lửa đốt suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nói một câu: “Em yên tâm,cô ấy nhất định sẽ trở lại…” Sau khi trở về anh sẽ lập tức tự sát! A nhầm, cho cái acc nhân yêu kia tự sát!

Quyết định như vậy Trịnh Duẫn Hạo nhấn chân ga chạy nhanh về nhà, hận không thể mau chóng khởi động máy tính lên trò chơi để ‘tự sát’!

Nhưng mà nhìn Tại Trung bên cạnh, hắn lại dừng lại.

“Tại Trung a, nếu không thì em lấy laptop của anh mà chơi?” Trịnh Duẫn Hạo đề nghị.

“Anh không phải làm việc sao?” Tại Trung nghi hoặc.

“A đúng đúng, anh tới phòng làm việc giải quyết nốt công chuyện.”

“Muốn tôi hỗ trợ không?” Tại Trung hiếm khi tỏ ra thân thiết như vậy.

Trịnh Duẫn Hạo lập tức cự tuyệt: “Không cần! Ừm…em cứ chơi đi, anh làm nhanh thôi!”

Tại Trung gật đầu, cũng không tiếp tục dây dưa, cầm lấy laptop đi vào phòng, bật máy.

Trịnh Duẫn Hạo đứng ở cửa nhìn một chút, hỏi: “Em không chơi trò chơi sao?”

Tại Trung quay đầu lại: “Máy tính của anh có trò chơi?”

Trịnh Duẫn Hạo: =0= quả thật không có….

“Vậy em tải về đi, cài đặt nhanh mà, không tốn thời gian lắm đâu!”

“Không có thì quên đi… Đúng rồi, Duẫn Hạo, tại sao anh lại giục tôi chơi game?”

Trịnh Duẫn Hạo ngập ngừng: “…Hả… Anh muốn… khoe khoang cấu hình laptop của mình một chút!”

….Mẹ nó, cái cớ ngay cả quỷ cũng không tin này mà mày cũng nghĩ ra được? Trịnh Duẫn Hạo chỉ số thông minh của mày bị heo ăn rồi à, Tại Trung sẽ tin sao?

Đang nghĩ ngợi Trịnh Duẫn Hạo liền thấy vẻ mặt của Tại Trung từ nghi hoặc chuyển thành bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra là thế ~! Duẫn Hạo, tôi nói cho anh biết, chơi trò chơi tuy rằng cũng cần máy tính cấu hình tốt một chút, nhưng mà trọng yếu vẫn là coi thủ pháp thế nào! Anh không được xem thường cái máy tính kiểu cũ của tôi, chỉ cần thủ pháp tốt một chút, có lag cũng không sợ!”

Trịnh Duẫn Hạo:…Em ấy tin….

“Anh đã muốn khoe khoang như vậy, vậy tôi đây phải thử một lần mới được.” Tại Trung vung tay gõ bàn phím.

Đi thôi đi thôi, hiện tại cũng không biết nên nói cái gì cho phải…

Trịnh Duẫn Hạo nhanh chóng trở về phòng làm việc,lưu loát mở máy tính lên trò chơi, suy nghĩ lát nữa ở trong trò chơi nhất định phải biểu hiện tốt một chút, tuyệt đối phải đem toàn bộ hình tượng kia của mình gạt bỏ! Không chừa một mảnh!

Vừa vào trò chơi, kênh gia tộc liền sôi nổi.

[Gia tộc] Giọt Nước Nhỏ: Oh oh oh oh! Sau khi tộc trưởng quay lại, tớ rốt cuộc cũng thấy nữ thần quay trở lại ~ nữ thần,mau tới nói chuyện~! Chúng tôi nhớ cô muốn chết a!

[Gia tộc] Sư Thái Sao Xằng Bậy: Rốt cuộc… nữ thần rốt cuộc đã trở về~~~ cúc hoa của ta thật chua xót!!! TT^TT TT^TT TT^TT

[Gia tộc] Đông Trùng Hạ Thảo: A a a a tộc trưởng không online, anh ấy lại lang thang ở đâu không biết, nhanh chóng trở về chịu tội a a a?!! Nữ thần đừng vội đi, tộc trưởng của chúng tôi hôm đó không xuất hiện là do bất đắc dĩ a!!!

….

Cả đám người trong gia tộc thả tin nhắn liên tục, để không phải xấu hổ, Trịnh Duẫn Hạo lập tức trả lời.

[Gia tộc] Hạo Thủy Chi Thương: Ừ, tôi biết, tôi chính là tới tìm anh ấy.

…..

Cả đám người lại sôi trào.

[Gia tộc] Cá Hấp: Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, chỉ là không biết lúc nào Đại Kim mới online,nếu không nữ thần lưu lại một tài khoản MSN cho tôi, bao giờ anh ấy lên tôi báo cô biết, lúc đó hai người có thể… ha ha ha~~~

Trịnh Duẫn Hạo vốn nói không cần, một lát nữa người sẽ lên, nhưng làm vậy dễ làm đám người này hoài nghi. Vì vậy hắn đem một cái tài khoản MSN chưa dùng tới bao giờ của mình đưa cho Cá hấp.

Một đám người lại phát điên chạy tới hỏi tới hỏi lui, Trịnh Duẫn Hạo thấy phiền, đang định đóng kênh tán gẫu, lại thấy Trầm Xương Mân tìm tới.

[Hảo hữu] Nai Con Thích Ăn Bánh: Yo yo yo, khó thấy a, anh sao lại online?

[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: …

[Hảo hữu] Nai Con Thích Ăn Bánh: Đừng lạnh lùng như vậy mà ~~~ chúng ta dù gì cũng là bạn tri kỷ~~~

[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Ngậm cái miệng của em lại, thật là tên nhóc độc ác.

Bị đả kích, Trầm Xương Mân phẫn nộ gõ phím.

[Hảo hữu] Nai con thích ăn bánh: Anh mới là tên không có lương tâm, bây giờ không phải là đem tộc trưởng ăn sạch rồi sao? Nếu không phải ban đầu có em ra chủ ý thì làm sao anh ôm được mỹ nhân về?!!! Cẩn thận em đâm chọt, để xem anh ấy có thèm để ý đến anh nữa không?

Trịnh Duẫn Hạo:….

Vì sao gần đây chỉ số thông minh của mình càng lúc càng giảm như vậy a?!!

[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: … Yên tâm, đợi chuyện này giải quyết xong, anh sẽ xóa tài khoản, tất cả làm lại từ đầu.

[Hảo hữu] Nai Con Thích Ăn Bánh: … Anh muốn nói ra sự thật???

[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Em nghĩ có khả năng đó sao?

[Hảo hữu] Nai Con Thích Ăn Bánh: Vậy anh việc gì phải login, trái tim của anh ấy giờ đã thuộc về anh, bây giờ lại còn muốn dùng một thân phận khác trong trò chơi, cảm thấy cuộc sống không đủ kích thích?

[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Em không hiểu, em ấy vẫn còn nhớ thương Hạo Thủy Chi Thương, nếu như anh không lên để em ấy có cơ hội xin lỗi, vậy thì em ấy vẫn sẽ giữ trong lòng chuyện này. Tuy rằng đều là anh, thế nhưng đối với anh mà nói, Hạo Thủy Chi Thương cũng là một tình địch, anh sẽ không để trong lòng em ấy vẫn luôn tồn tại một cô gái không có thật.

[Hảo hữu] Nai Con Thích Ăn Bánh: |¯¯□¯¯|| ¯¯□¯¯||¯¯□¯¯| vì sao em đọc mà không hiểu gì hết! Mẹ nó quả nhiên muốn giả làm người tinh thần phân liệt cũng cần chỉ số thông minh cao a!

[Hảo hữu] Hạo Thủy Chi Thương: Được rồi, nói đơn giản,anh là muốn hủy diệt hình tượng nữ thần trong lòng em ấy.

[Hảo hữu] Nai Con Thích Ăn Bánh: … =0=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.