Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 14-1




Ngày thứ hai đối với nhân viên văn phòng mà nói là một cực hình mà không ai mà chưa từng trải qua.

Ví như Kim Tại Trung.

Tối hôm qua ở phòng bệnh Tuấn Tú tâm trạng nặng nề ngủ một đêm, sáng sớm bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, Tại Trung lúc này mới ý thức được hôm nay phải đi làm!

“6 giờ 59 phút?!!” Tại Trung cầm điện thoại có loại cảm giác như muốn điên lên.

Tuấn Tú còn đang mơ mơ màng màng chìm trong mộng lẩm bẩm: “Anh, ngủ thêm chút nữa đi… còn sớm mà…”

Sớm cái đầu mi đó!

Tại Trung nhanh chóng khoác lên người một bộ quần áo, nhưng chỉ mới vừa thay quần, động tác trên tay chợt dừng lại, rồi cậu lấy điện thoại, ở danh bạ tìm được số di động của Trịnh Duẫn Hạo, bàn tay soạn tin nhắn do dự hồi lâu vẫn không gửi đi.

“Anh… anh phải đi sao?” Từ trong chăn chui ra cái đầu ổ gà của Tuấn Tú, đôi mắt nòng nọc mở to có chút mơ màng.

Tại Trung bỏ điện thoại xuống, cười cười xoa đầu Tuấn Tú nói: “Bây giờ đi cũng không kịp nữa… Quên đi, coi như là… tự cho mình một ngày nghỉ đi.”

Tuấn Tú ngoan ngoãn bò lại trong ổ chăn, một lát sau bỗng nhiên nó có chút nghẹn ngào từ trong ổ chăn nói với ra: “Anh… có phải em… có phải rất xấu xa không?”

Tại Trung đang cầm di động soạn tin nhắn, nghe được âm thanh bất thường của Tuấn Tú có hơi hoảng, kéo kéo cái chăn ra: “Sao, em sao vậy… Tuấn Tú của chúng ta đang khóc sao?”

Tuấn Tú gắt gao giữ chặt chăn: “Đừng… Đừng giật ra…”

“Được được anh không kéo nữa… Em, em đừng khóc, em khóc trong lòng anh cũng rất khó chịu…”

“Em… trong lòng em thật sự… thật sự rất khó chịu… hic…”

Tại Trung không chịu được khi thấy Tuấn Tú khóc trước mặt cậu, lúc trước ba mẹ bị tai nạn giao thông qua đời, chính mình một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi, không phải bởi vì lòng dạ cứng rắn mà vì thời điểm đó Tuấn Tú thiếu chút nữa vì chuyện này mà tinh thần suy sụp. Cho nên, bất cứ ai cũng có thể khóc cũng có thể yếu đuối, chỉ có bản thân cậu là không thể.

“Em, em thật sự… thật sự rất thích Hữu Thiên… Huhuhu… Rất rất thích… Chính là, chính là hắn vì sao lại không thể thích em… Chẳng lẽ, hai nam nhân cùng một chỗ… như vậy làm cho hắn bị bài xích sao… Huhu… Anh, em phải làm sao bây giờ…”

Lời của Tuấn Tú tựa như một tảng đá hung hăng đập vào tâm Tại Trung, đúng thật là bản thân cậu không có cách nào xoa dịu được nỗi đau của nó.

Tại Trung tay cầm chăn, ra sức kềm chế không để bản thân phải rơi lệ.

Qua một lúc lâu, Tuấn Tú khóc đến mệt mỏi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, lúc này tinh thần Tại Trung mới có chút khởi sắc. Cậu đến căn tin định mua bữa sáng đem đến phòng bệnh, sau đó hỏi thăm cô ý tá một tiếng rồi còn phải đến trường học.

Có một số việc, cậu nhất định phải làm hậu thuẫn vững chắc cho Tuấn Tú, mặc dù bản thân cũng rất khó để chấp nhận, nhưng nếu ông trời đã cho mình trở thành anh trai của Tuấn Tú, cậu sẽ lấy hết can đảm làm tròn trách nhiệm của một người anh trai.

Hỏi qua mấy học sinh trong ký túc xá Tại Trung rốt cục cũng tìm được phòng của Hữu Thiên. Vừa mới gõ cửa vài cái bên trong đã có người đến mở cửa.

“Anh Tại Trung…” Phác Hữu Thiên dường như cũng vừa chuẩn bị đi ra ngoài, cho nên vừa mở cửa nhìn thấy Tại Trung đứng bên ngoài cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên.

Tại Trung hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Hữu Thiên nói: “Buổi sáng có lớp không? Không có thì theo tôi ra ngoài ăn sáng đi.”

Hữu Thiên gật gật đầu, không nói thêm gì liền đóng cửa lại đi theo Tại Trung ra ngoài.

Căn tin trường cũng vừa mở cửa không lâu, Tại Trung và Hữu Thiên ngồi ở trong góc từ từ uống nước dùng bữa sáng.

Hai người không ai mở lời trước, giống như không muốn phá tan sự yên tĩnh này, tựa hồ cũng muốn duy trì sự bình tĩnh của bản thân.

Qua một lát, Tại Trung ăn xong rồi buông thìa nhìn Hữu Thiên mở lời: “Chuyện của Tuấn Tú, cậu nghĩ muốn thế nào?”

Hữu Thiên dừng đũa trong chốc lát, cúi đầu không nhìn ra được cảm xúc trên mặt cậu lúc này, cậu vẫn như cũ ngồi ăn, không hề mở miệng nói gì.

Tại Trung nhìn cậu vẫn ngồi ăn như cũ, trong lòng bỗng nhiên thảng thốt, có chút nóng nảy hỏi: “Chẳng lẽ nhà cậu dạy cậu như thế à? Nghe người ta hỏi mà vẫn câm như hến im lặng không nói cũng không hề đề cập tới!”

Hữu Thiên bỗng nhiên buông đũa, đũa chạm vào chén khá mạnh tạo ra tiếng vang, làm cho nhà ăn vốn đang ồn ào trở nên im lặng trong chớp mắt.

Sắc mặt Tại Trung có chút khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống không nổi nóng.

“Anh Tại Trung.” Phác Hữu Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Tại Trung, “Hiện tại em còn gọi anh một tiếng anh là không muốn làm lớn chuyện để rồi mất mặt. Nhưng mà, chẳng lẽ anh không nghĩ sẽ giải thích với em điều gì sao? Đúng, làm hại Tuấn Tú ngã cầu thang là lỗi của em, anh làm anh trai bảo vệ em mình là chuyện đương nhiên, nhưng mà… Anh nói cho rõ ràng được không, hiện tại em mới là người bị lừa gạt, bị tổn thương bị làm cho không biết làm như thế nào đây này!”

Lập tức, căn tin hoàn toàn im lặng, mấy học sinh xung quanh còn đang ăn có chút bối rối, bọn họ nhìn Tại Trung, rồi lại nhìn nhìn Hữu Thiên, ý muốn tìm ra cái gì đó khác lạ từ hai người con trai đang giương cung bạt kiếm trước mắt này, sau đó đến trường tự mình suy đoán nội dung bên trong.

Hữu Thiên có hơi lớn tiếng, Tại Trung cũng khá lúng túng, cậu hạ giọng: “Phác Hữu Thiên, muốn ầm ĩ thì đi ra ngoài, tôi không muốn học sinh trong trường biết chuyện!” Nói xong bỏ lại tiền đi ra ngoài trước.

Hữu Thiên nhìn những cặp mắt không giấu nổi tò mò chung quanh, cười khẩy một cái rồi cũng đi theo ra ngoài.

Hai người tìm một hoa viên nhỏ yên tĩnh ngồi xuống, cũng không còn tức giận như vừa nãy.

“Nói đi, anh muốn nói gì với em.” Hữu Thiên cũng dịu giọng, cũng không có hung hăng như lúc nãy.

“Phác Hữu Thiên, chuyện lúc đó đúng là tôi và Tuấn Tú lừa cậu trước, nhưng mà… cũng bởi vì Tuấn Tú rất thích cậu, cậu chẳng lẽ không thích nó dù chỉ một chút, một chút thôi ư?” Nói đến vế sau, Tại Trung cũng không biết chính mình đang nói cái gì nữa, chính là nghĩ đến bộ dạng khóc thầm của Tuấn Tú, trong lòng cậu dường như cũng cảm nhận được nỗi đau tương tự.

“Thích?” Phác Hữu Thiên thì thào nói, “Lừa gạt có được coi là thích không? Anh Tại Trung, em không phải trách cậu ấy thích em, em là không có cách nào chấp nhận được việc cậu ấy lừa gạt em anh biết không?”

“Nó lừa cậu còn không phải vì nó quá thích cậu sao?! Cậu nghĩ tôi sẵn sàng hùa theo nó lừa cậu! Tôi hận không thể làm cho nó căn bản không quen biết cậu!”

“Em cũng nghĩ vậy, nếu em không biết cậu ấy… A, có ích lợi gì nữa đây, điều em tối kỵ nhất là bạn tốt đối xử với em như vậy… Cái loại cảm giác bị lừa gạt đó em nghĩ chẳng ai muốn trải qua dù chỉ một lần.”

“Vậy ý của cậu bây giờ là gì? Cứ như vậy… không, không đếm xỉa tới Tuấn Tú hay sao? Nó căn bản không có khả năng buông được cậu!” Tại Trung càng nói càng hoảng sợ, cậu rất hiểu Tuấn Tú, tuy rằng bình thường nó rất thoải mái, tính tình cởi mở, nhưng kỳ thật rất cố chấp, nhất là đối với chuyện tình cảm với Hữu Thiên, nếu không đi đến đường cùng cũng không chịu quay đầu lại. Bây giờ ngược lại dù có đụng phải một bức tường nó cũng không có ý định lùi bước.

“Anh Tại Trung, anh nói em còn có khả năng đối diện với cậu ấy hay sao? Đừng nói là kết giao với cậu ấy, cho dù tiếp tục làm bạn em cũng không làm được. Em… em căn bản không thích con trai, cho dù là Tuấn Tú, cũng không thể.”

Tại Trung càng nghe tâm càng nguội lạnh: “Cậu không thể đứng ở phía Tuấn Tú mà ngẫm lại… Nó vẫn là bạn tốt của cậu mà…”

Phác Hữu Thiên cười khổ một tiếng: “Anh bảo em đứng ở lập trường của Tuấn Tú mà nghĩ, vậy có ai đứng ở lập trường của em mà nghĩ không? Thử hỏi có một ngày bạn thân của anh dùng thân phận một người con gái đi lừa gạt anh, muốn kết giao với anh, anh có thể tiếp nhận sao?”

Tại Trung lập tức nghẹn lời, cũng chỉ có thể cúi đầu, cái gì cũng không nói nên lời.

Phác Hữu Thiên bước đếm trước mặt Tại Trung vỗ vỗ vai cậu nói: “Cứ như vậy đi anh Tại Trung, anh vẫn là một người anh tốt, Tuấn Tú có một người anh biết quan tâm như vậy em cũng yên tâm… Anh giúp em nói với Tuấn Tú một tiếng, có thể sau này chúng em… chúng em chỉ có thể làm người xa lạ… Đương nhiên, nếu có một ngày cậu ấy tìm được một tình yêu chân thực, em cũng sẽ chúc phúc cho cậu ấy… Có điều, bây giờ em thật sự không thể…”

“Được rồi Hữu Thiên.” Tại Trung bỗng nhiên ngẩng đầu, “Cậu nói đúng, hai người không có khả năng cùng một chỗ… Cậu không thương Tuấn Tú, cho dù có cột cậu với nó chung một chỗ nó cũng sẽ không được vui vẻ… Tôi không muốn sau này nó lại càng đau hơn… Cậu đi đi, về nhà tôi sẽ nói rõ ràng với nó. Chỉ là, cho dù có làm người xa lạ… cũng đừng quá làm khó nó, được không?”

Phác Hữu Thiên gật gật đầu, trước khi đi vẫn là nói một lời: “Thật xin lỗi…”

Tại Trung thở dài, ba chữ “Thật xin lỗi” nói ra không khó, nhưng đến lúc đó chính mình nên mở miệng nói chuyện với Tuấn Tú như thế nào đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.