Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 9: Tiết 9




Editor: Toujifuu

“Hiện tại có hai phương án, một là đi ven theo vách núi, có lẽ chúng ta có thể tìm được lối ra khác, nhưng có nhiều khả năng là sẽ vòng về điểm khởi đầu. Phương án thứ hai là thông qua những xích sắt này, bất quá dựa theo kinh nghiệm của tôi mà xem, xích sắt này sợ là không có đơn giản như nhìn bề ngoài. Hai phương án mỗi loại đều có chỗ tốt, đi ven vách núi có thể kiểm tra được địa hình vùng Gia Dụ Quan này, qua xích sắt thì có thể dò xét địa phương xa hơn. Mọi người quyết định đi.”

Mê Lộ nhìn chúng ta, chủ yếu là nhìn Nam Cực cùng Tiểu Vũ. Đối với Đông Long Thành mà nói, Gia Dụ Quan đã trở thành địa bàn của minh hữu, tốn hao khí lực trên địa bàn của người khác thực chẳng có lợi hơn so với đi về phía trước thăm dò khu vực mới, đặc biệt là vùng địa bàn này còn thuộc về minh hữu của bản thân, trắng trợn tra xét khó tránh khỏi sẽ làm lòng người sinh ra hiểu lầm. Nam Cực cùng Tiểu Vũ không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp chỉ tay về phía trước:

“Qua xích sắt.”

Vậy vấn đề hiện tại chính là ai qua trước. Lần này không đợi người hỏi, ta chủ động nhảy ra. Còn có gì thích hợp làm công tác dò đường hơn so với hầu tử chứ? Ta buộc lên trên đùi cho Tiểu Bạch một sợi thừng mảnh, thân mình màu trắng nho nhỏ nhanh chóng lủi đi. Đối với chúng ta mà nói xích sắt tương đối mảnh nhưng Tiểu Bạch bò lên trên đó lại thập phần thích hợp, rất nhanh nó đã chạy tới trung bộ đoạn xích sắt trước mặt.

Chúng ta khẩn trương nhìn chằm chằm nó, Tiểu Bạch nguyên bản chạy phi thường thuận lợi bỗng nhiên bắt đầu lay động. Đó là hiện tượng phi thường cổ quái, xích sắt tuyệt không có di động, thế nhưng thân mình Tiểu Bạch đứng ở bên trên lại như là bị gió thổi đến lắc lư trái phải, lấy thị lực của ta có thể tinh tường thấy bộ lông trên người nó đều bị thổi dựng đứng lên. Tiểu Bạch lại bò một đoạn về phía trước, rốt cục vẫn không thể kiên trì được, lui về. Nó thở phì phò leo lên đầu vai ta, nói:

“Chủ nhân, trung gian đó gió quá lớn. Hơn nữa đứng càng lâu lực cản càng lớn, đến về sau căn bản không qua được.”

“Vậy làm sao giờ?”

Ta chuyển đạt cảm thụ của Tiểu Bạch cho nhóm đồng bạn, tất cả mọi người nhíu mày trầm tư. Mê Lộ có chút khó xử nói:

“Nếu như là tình huống như vậy. Vậy đã nói lên gió nơi đây là loại hình cảm ứng, người vừa bước vào trong phạm vi nhất định nó sẽ tự động phát động. Cũng sẽ càng ngày càng mạnh, trừ phi cường hành lao ra khu vực nó cảm ứng. Nếu như là cơ quan ám khí gì đó thì còn dễ làm, loại nhìn không thấy sờ không được này khó đối phó nhất, ngoại trừ cố xông qua, phá cũng không có biện pháp phá.”

“Hiện tại làm sao giờ? Chẳng lẽ chúng ta không đi nữa?”

Mê Lộ đối mặt vấn đề của người khác. Gãi gãi đầu, ánh mắt quét tới quét lui giữa mấy người, sau cùng nhìn thẳng Nam Cực:

“Cậu là thích khách, tốc độ nhanh, cậu đi thử xem có thể tiến lên hay không.”

Nam Cực gật đầu, đi tới buộc dây thừng lên thắt lưng mình. Mê Lộ một bên giúp hắn buộc dây thừng, một bên căn dặn nói:

“Tôi nghĩ có lẽ một đoạn trung gian kia là sức gió mạnh nhất, bất luận thế nào cậu đều phải dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên, nghìn vạn lần đừng dừng lại. Dừng lại khẳng định sẽ qua không được.”

Nam Cực trầm mặc gật đầu, nhìn xích sắt một cái, dưới chân dùng một chút lực như tia chớp tiến lên. Nhẹ nhàng linh hoạt, mau lẹ, khiến cho người ta trở tay không kịp. Thật không hổ là thích khách đứng đầu toàn trò chơi. Khi xông tới trung bộ, Nam Cực rõ ràng lắc lư một cái. Chúng ta nhao nhao khẩn trương lên. Tay Lăng Thiên kéo dây thừng căng thẳng, Nam Cực tự mình ở trên xích sắt nhảy một bước nhỏ về phía trước. Điều chỉnh thân hình tiếp tục xông về phía trước. Từ trên vẻ mặt của hắn chúng ta rõ ràng có thể nhìn ra được, ở trong một đoạn đường rất dài hắn đều đang cắn răng kiên trì, thẳng đến khi sắp tiếp cận chỗ đỉnh núi đối diện mới lại khôi phục tốc độ như khi mới bắt đầu.

Bước trên đài cao đối diện, Nam Cực xoay người lại phất phất tay với chúng ta, tất cả mọi người cao hứng lên.

“Thứ hai ai tới?”

Có một người ở đối diện tiếp ứng, phía sau liền dễ hơn rất nhiều. Nam Cực ở đối diện dùng một dây thừng dắt kéo, ta với Lăng Thiên ở bên này cầm dây thừng để đảm bảo, rất nhanh đã tiễn được mấy người qua, sau cùng chỉ còn lại có hai người ta cùng Lăng Thiên.

“Cậu đi trước đi, tôi ở đây giúp cậu đưa Tiểu Hắc qua.”

Lăng Thiên nửa ôm thắt lưng mảnh của ta buộc dây thừng an toàn, cũng nhẹ giọng nói ở bên tai ta:

“Khi đi qua cẩn thận một chút.”

“Biết biết, thực lực của tôi anh còn chưa rõ sao?”

Ta cười, thật không biết người này cũng thích quan tâm như thế.

Khi mới bước lên xích sắt ta cảm thấy tuyệt không có khó đi như thoạt nhìn, xích sắt dưới chân phi thường kiên cố, không có nửa điểm lay động. Mặc dù không thể nói là như giẫm trên đất bằng, thế nhưng chỉ cần người chơi có chút thực lực muốn đi qua đều không khó. Khi chạy sắp đến trung gian, ta dần dần cảm thấy sức gió gia tăng, chúng nó vờn quanh ở bốn phía ta, dường như muốn ngăn cản ta đi tới, nhưng tuyệt không có cái loại cảm giác cật lực như mấy người trước đó biểu hiện ra. Chẳng lẽ là bởi vì ta tu tập là lực gió? Sớm biết có chỗ tốt như vậy, để ta đến dò đường không phải tốt hơn sao. Đang nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy thắt lưng có một luồng lực lượng lôi kéo ta về phía trước, ta theo quán tính đó nhanh chóng xông qua một đoạn đường lớn, vài cái đã tới đối diện. Bọn họ đều chỉ nhìn thấy ta thuận lợi đi qua, không có chú ý tới ta ở trong quá trình qua xích sắt biểu hiện ra sự dễ dàng khác thường, ta cũng vui vẻ giấu đi bí mật nhỏ này. Cao thủ a, chung quy cũng phải có chút gì đó áp đáy hòm đúng không?

Kế tiếp là Tiểu Hắc, nó không giống tọa kỵ khác có thể thu được vào trong thẻ bài tọa kỵ, đành phải để cho nó tự mình chạy tới. Tiểu Hắc không có để cho ta thất vọng, tốc độ của bản thân nó đã rất nhanh, lực lượng cũng không nhỏ, có thêm ta cùng Lăng Thiên trợ giúp nữa, xích sắt nho nhỏ đương nhiên không để được vào mắt. Lăng Thiên tên kia thì theo sát ở phía sau Tiểu Hắc, cũng cùng xông qua đây.

Mọi người đến đông đủ, chúng ta nhìn quanh bốn phía, đây là một trụ núi chỉ dùng để quá độ, phạm vi đỉnh chóp đài cao chỉ có mấy chục mét, ngoại trừ tảng đá với cỏ dại cái gì cũng không có. Ở bên kia đài cao là hai cọng xích sắt kéo ra tiếp, chia ra đi thông tới hai trụ núi bất đồng. Cọng bên trái liên thông một đài cao cỡ trung, bên trên có xây mấy gian phòng ốc. Cọng bên phải nối tiếp vẫn là một đài cao nhỏ dùng để quá độ, tiếp sau đó nữa thì thông hướng một trụ núi phi thường rộng rãi to lớn, trên đó có xây một tòa trang viên, tường viện cao lớn rất dài, quy mô bên trong nhất định không nhỏ.

“Đi bên nào?”

Mê Lộ hỏi Nam Cực, Nam Cực cùng Tiểu Vũ nhỏ giọng thương lượng hai câu sau nói:

“Hai bên đều đi. Phân tổ.”

Mê Lộ bày vẻ mặt “tôi biết mà”, dẫn đầu bày tỏ thái độ:

“Tôi muốn đi trang viên.”

Tư Ninh cùng Tiểu Vũ nhao nhao hưởng ứng. Triêu Triêu Mộ Mộ nhìn ta một cái, vẫn còn do dự khó xử, biểu tình phi thường cổ quái. Ta lắc đầu, nói:

“Cậu cũng đi đi.”

Triêu Triêu Mộ Mộ ngượng ngùng gật đầu đối với ta, lại thật cao hứng đứng tới bên cạnh Mê Lộ. Tiểu Vũ đi trang viên, vậy Nam Cực cũng chỉ có thể lựa chọn phòng nhỏ bên trái. Hân Nhiên Nhập Mộng cái gì cũng không nói, tự động đến phía sau Nam Cực, cũng không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì. Sau cùng phân phối liền thành ta, Lăng Thiên, Nam Cực cùng Hân Nhiên Nhập Mộng đi bên trái, mà bốn người Mê Lộ thì đi bên phải, mọi người chào tạm biệt xong nói sau khi tra xét thông qua truyền âm liên hệ.

Có kinh nghiệm trước đó, xích sắt không còn có thể trở thành cửa ải khó khăn trở ngại chúng ta đi tới nữa, chẳng qua chỉ chớp mắt, hai tổ nhân mã đã mỗi người đạp xích sắt xuất phát hướng mục tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.