Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 94: Tiết 94




Editor: Toujifuu

Ba nhánh tiễn lộ ra hàn quang xếp thành hình tam giác, vẽ ra ba đạo đường vòng cung băng lam, đánh thẳng phiến xương ngực đỏ lửa kia.

“Đinh ——”

Ba nhánh tiễn đồng thời đâm lên, băng lam cùng đỏ lửa va chạm, phát sinh tiếng vỡ tan thanh thúy, bông tuyết màu lam tản lạc đầy đất. Chúng ta chỉ nghe thấy một thanh âm “Xèo” vang lên, dường như thanh âm bàn ủi nung đỏ rơi vào trong nước, sau đó chính là ba đạo khói trắng cuộn lên, trong nháy mắt bao lấy chỗ tương liên giữa Lạc Nhật Thần Tiễn cùng xương ngực Kim Ô. Ta đẩy dây cung trống không, hai đạo phong nhận bay ra xua tan sương mù, liền rõ ràng có thể thấy một khu vực nhỏ lấy ba cái lỗ nhỏ cực nông trên xương ngực làm trung tâm, bao gồm cả Lạc Nhật Tiễn kia bị kết lên một tầng sương hơi mỏng, vài vết nứt đan xen, lan tràn đến phụ cận thần tiễn.

Chi Ảnh mừng cực, mạnh kéo ra sau, thần tiễn phát sinh tiếng nhẹ vang “ken két”, có dấu hiệu buông lỏng.

“Du Nhiên!”

Chi Ảnh kêu lên, ta lĩnh hội được ý tứ của hắn, lại là ba đạo hàn quang băng lam đâm đến vị trí đồng dạng. Theo va chạm, rạn nứt, lực lượng của cực hàn cùng nóng lửa va chạm bắn ra khiến Lạc Nhật Tiễn nghìn vạn năm bất động dưới sự lôi kéo lực mạnh của Chi Ảnh giãy thoát khỏi sự kiềm chế của Kim Ô, lấy lại được tự do. Quang mang vàng kim theo quán tính xẹt ra phía sau, “Coong” đụng lên trên vách, lại bắn ngược trở về rơi xuống bên chân Chi Ảnh, phát sinh tiếng vang thanh thúy nhảy vài cái trên mặt đất, bất động.

Ánh mắt chúng ta cứ theo đạo ánh kim đó qua lại, thời điểm thấy nó yên lặng nằm trên mặt đất, tất cả mọi người có chút kích động. Chi Ảnh ôm lấy nhánh bảo vật trong truyền thuyết so với tiễn bình thường dài hơn thô hơn kia, tay đều đang phát run.

“Chi Ảnh, thế nào, là Lạc Nhật Tiễn đúng không?”

Ta sốt ruột tiếp cận qua. Chi Ảnh ha ha cười ngu, ánh mắt căn bản luyến tiếc rời khỏi nhánh tiễn dài màu vàng kim trong tay, hoàn toàn không để ý tới chúng ta hỏi thăm. Ta bĩu môi. Có cần đến mức như vậy không, cái đó vẫn là ta giúp hắn gỡ xuống đó, đồ tới tay liền không để ý người.

“Chi Ảnh lão đại. Cậu chờ lát nữa rồi hẵng kích động có được không, nhanh nói thứ này tới cùng có phải Lạc Nhật Tiễn hay không? Không nên chúng ta phí sức cả buổi. Kết quả được cái gì đó không đáng tiền.”

“A? Nga, ừ.”

Ta trừng cái tên đã không còn biết nói tiếng người kia, bực mình một trận. Lão Đạo lật cái bạch nhãn mạnh lắc đầu, Tâm Khúc che miệng cười trộm. Hơn nửa ngày cái tên bị vui sướng xông mơ màng tư duy kia mới hồi phục lại tinh thần. Hắn ngẩng đầu cho chúng ta một nụ cười rực rỡ đến cực điểm, nói:

“Đây đích xác là Lạc Nhật Tiễn. Lần này cảm tạ mọi người. Mấy thứ khác nơi đây tôi đều không cần nữa, các cậu tùy ý đi.”

Đó là khẳng định, tốt nhất đều bị cậu nhặt đi rồi a. Ta chua chát nghĩ, nhìn màu vàng kim trong tay hắn, thân tiễn rất thô, toàn thân là kim loại chế thành, thoạt nhìn rất có phân lượng. Thân tiễn cùng mũi tiễn hòa lẫn một thể, tạo hình hoa văn cùng ký hiệu thập phần tinh tế tỉ mỉ. Ta gần đây học được một số văn tự cổ đại trên điển tịch tu chân, tựa hồ ký hiệu bên trên kia cùng một nguồn gốc với ký hiệu trận pháp trong điển tịch. Mũi tiễn không lớn. Cũng không có lưỡi nhọn sắc bén trong tưởng tượng, hình như còn cùn hơn một chút so với tiễn bình thường.

“Du Nhiên, cậu cầm xem đi.”

Chi Ảnh khoảng chừng thấy ánh mắt của ta đều sắp dính lên trên tiễn kia. Liền đem nó tới trước mặt ta. Ta cười tà nhìn hắn:

“Không sợ tôi lấy nó đi rồi thì không trả?”

Chi Ảnh cười:

“Cậu sẽ sao?”

Hừ, người này là đoan chắc thứ này không thích hợp ta ta sẽ không cần sao? Túm qua thân kim loại băng lãnh. Vào tay như là một khối hàn băng. Lúc này ta khẳng định nó không phải hoàng kim. Tất nhiên là tài liệu cực cao hơn chế thành, mới có thể bị Kim Ô nung sau trăm nghìn năm vẫn mát lạnh bức người như thế. Ta sờ sờ thân tiễn, mũi tiễn của nó. Lại mở ra gợi ý hệ thống, xem thuộc tính của nó. Hàng đầu tiên lọt vào trong tầm mắt làm ta giật cả mình:

Lạc Nhật Tiễn (tổn hại): năm đó Hậu Nghệ bắn mặt trời sử dụng, phối hợp cùng Xạ Nhật Cung có thể phát huy ra uy lực lớn nhất. Trạng thái bị hư hao, không thể khởi động, cần rót vào tinh hoa thiên địa thuộc tính tương hợp với nó mới có thể kích phát bộ phận uy lực này.

Thì ra là thế, khó trách Chi Ảnh hào phóng cho ta xem, bảo bối chúng ta làm cả nửa ngày phí bao sức lực lấy được chỉ có thể nhìn mà không thể dùng. Ha, tinh hoa thiên địa, nghe tên đã biết không phải là vật tầm thường a. Trong lòng ta hiện tại tuyệt không chua nữa, tràn ngập đồng tình mà đem nó trả lại cho Chi Ảnh. Bé con đáng thương, lại trúng chiêu của hệ thống đi? Cầm Lạc Nhật Tiễn lại không thể dùng, còn không sốt ruột chết cậu. Cậu chậm chậm đi tìm tinh hoa gì đó kia đi, có lẽ lúc này hệ thống đại thần còn không biết đã thiết lập bao nhiêu cạm bẫy cho cậu chờ kìa. ^^

Tâm lý cân đối, tự nhiên liền có tâm tình đi quan tâm vật khác. Ngẩng đầu nhìn, động tác của bốn tên kia thật là không chậm, lúc này đã lục soát xung quanh một vòng. Rất nhanh, mọi người liền ôm một đống đồ trở về. Yamaga đưa cho ta một cái Ngọc Đồng Giản, ta thăm dò bên trong, 《 Vô Ảnh tiễn》. Ha, kỹ năng công kích của người tu chân! Đây chẳng phải là thứ ta muốn tìm sao? Cảm kích mà nói lời cảm tạ với Yamaga, nam mặt băng lúc này đã làm một chuyện tốt rồi.

“Được rồi, ngoại trừ vật phẩm chuyên dụng của các chức nghiệp bản thân, thu hoạch của chúng ta chính là những thứ này. Mọi người đến phân một phần đi.”

Mê Lộ ôm đến vài món vật phẩm bày trên mặt đất, lớn lớn nhỏ nhỏ, có chai có hộp. Chi Ảnh là không thể tham dự phân phối, còn lại năm người làm thành một vòng, Mê Lộ hỏi:

“Phân thế nào? Luân phiên chọn?”

Lão Đạo vội khó dằn nổi mà nói:

“Oẳn tù tì, người thắng khởi đầu, chuyển theo vòng tròn. Đều là quy củ cũ thông dụng quốc tế, không ai không biết chứ.”

Yamaga tiên sinh “bạn bè quốc tế” duy nhất ở đây gật đầu, xem ra không ai phản đối. Một đám nắm tay vung xuống, mỹ nữ Tâm Khúc chiếm trước, nhanh tay lẹ mắt chộp lấy một viên bảo thạch. Lòng ta nghĩ, khẳng định là sớm đã coi trọng rồi, túm nhanh như vậy, cũng không biết là thứ tốt gì. Sau đó đến phiên Lão Đạo, Mê Lộ, Yamaga, ta do vị trí đứng không tốt, thành người sau cùng. Khi đến phiên ta, đồ trên mặt đất đã không còn nhiều. Nhìn trái nhìn phải nửa ngày, cầm lấy một cục hình cầu mềm tròn tròn trơn trơn.

“Nội đan yêu thú ngàn năm (Lôi).”

Nội đan này cho tới bây giờ còn chưa từng nghe nói đã có ai dùng qua, khoảng chừng cũng là người tu chân mới dùng được đi. Dù sao chưa thấy qua, nói không chừng về sau dùng đến, thu lại đi.

“Còn lại ba món, có ai cần không? Nếu như không ai cần chúng ta mang trở lại bán phân tiền cho mọi người.”

Ba món đồ sau cùng đều không quá thích hợp chúng ta sử dụng, bán rồi phân chút tiền cũng tốt, ta gần đây thu nhập không quá nhiều a.

Nói tóm lại, hành trình tầm bảo lần này mọi người vẫn là rất thỏa mãn, mọi người đều có thu hoạch, Chi Ảnh lại càng lấy được bảo bối tốt không ngờ tới. Đáng tiếc hắn thật muốn dùng được thứ đó, sợ là còn phải mài một trận. Mà ta thì sao, không chỉ dọc theo đường đi lấy được một số món vụn vụn vặt vặt, còn lấy được một viên nội đan ngàn năm cùng một bộ sách kỹ năng công kích. Thứ trên ngàn năm ta tin tưởng khẳng định đều là không kém, mà bộ Vô Ảnh Tiễn kia lại càng khiến cho ta mừng rỡ. Thanh Minh Nguyên Lực của ta thông qua đánh giết mấy ngày nay tu luyện lại tăng tiến không ít, đang lo không có kỹ năng công kích tốt để phát huy tác dụng của nó, vừa vặn gặp được một bộ như thế, chỉ có thể nói ý trời, thực sự là quá cho ta mặt mũi.

Dọn dẹp một chút, đoàn người chúng ta mang theo nụ cười thỏa mãn, bước trên đường về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.