Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 72: Tiết 72




Editor: Toujifuu

***

Ba tên ma tộc không yếu, ta cùng Lăng Thiên mất chút tay chân. Cũng may mà nơi này là ma giới loạn không kết cấu, thực sự là nắm tay lớn thì làm lão đại, thấy đồng tộc bị hai nhân loại chúng ta đánh cho chạy trối chết, nhóm ma dân vây xem không chỉ không lên hỗ trợ, thậm chí có người căn bản ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nhìn bên này một cái.

“Chậc chậc, xem các ngươi không may ra sao, muốn đánh cướp cũng phải đánh bóng ánh mắt chút, không phải là ai cũng có thể cho các ngươi cướp.”

Ta tà ác cười, sắc mặt ba tên côn đồ ma tộc trên mặt đất như đất.

“Được rồi, đem tất cả các thứ trong bao các ngươi giao hết ra đây.”

Tay của ta trải ra trước mặt bọn chúng, nhìn bọn chúng thành thành thật thật giao ra bao vải nhỏ tùy thân. Mở ra, phát hiện thu hoạch không ít, chỉ kim tệ đã có mấy trăm, mặt khác có một số đồ vật nhỏ thượng vàng hạ cám. Nguyên lai ta cũng rất có thiên phú làm thổ phỉ a. ^^

“Tiểu Du, xem trong bao bọn chúng có đồ gì có thể sử dụng hay không.”

“Uhm, mê dược, độc dịch, tờ phương thuốc này còn có chút tác dụng. Thần Tiên Túy, hình như là mê dược rất lợi hại, có lẽ Sâm sẽ tương đối thích.”

“Không có địa đồ phụ cận nơi này sao?”

“Không có.”

Ta lật lại một lần những thứ vụn vặt này, hữu dụng chỉ có những thứ kia.

“Nói như vậy, giữ lại bọn chúng không có tác dụng gì.”

Lăng Thiên liếc nghiêng ba tên bị đánh cho gần chết trên mặt đất, biểu tình cười ác độc để cho toàn thân bọn chúng run lên. Tên da tím kêu to:

“Không nên giết chúng ta, chúng ta còn có tác dụng a.”

“Vậy chính ngươi nói xem ngươi còn có tác dụng gì? Nếu như nói không động được ta, liền đem các ngươi đến tế Tru Thiên Phá Tà kiếm của ta.”

Kiếm quang sáng loáng ở trên mặt ba ma chợt cao chợt thấp, bọn chúng nuốt nuốt nước bọt, da tím nói:

“Nếu như các ngươi muốn tìm địa đồ của ma giới, chúng ta không có. Bất quá chúng ta biết chỗ nào có.”

“Vậy sao, sẽ không phải là để cho chúng ta đi đến chỗ của đại ma đầu nào đó cướp đấy chứ?”

“Không phải không phải, chúng tôi không có ý đó.”

Da tím bị ngữ khí âm trầm của Lăng Thiên làm kinh hách. Vội vàng không vấp mà nói:

“Kỳ thực, chúng tôi tìm đến hai vị gây phiền phức cũng không phải tự nguyện a. Đều là bị tên hỗn đản đầu gai đó bức nha! Tên hỗn đản đó, đáng thương chúng tôi trên có già dưới có nhỏ, một nhà hơn mười miệng đều phải dựa vào chúng tôi đến nuôi sống. Chúng tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ a! Huynh đệ chúng tôi...”

“Được rồi!”

Ta cảm thấy thái dương của bản thân nhảy giật giật, tên này là đang hát tuồng sao? Loại lời kịch thối nát tục tới cực điểm này cũng nói ra được.

“Nói ngắn gọn.”

“Nga, được được được.”

Con mắt nhỏ của da tím loạn chuyển. Miệng đầy đáp lời. Nhìn vẻ mặt có tật giật mình của hắn, ta không khỏi lưu ý hơn một chút, liền phát hiện tên vô lại lui ở phía sau da tím lặng lẽ đem tay thò vào trong giầy. Có vấn đề! Ta vung tay một tiễn đóng qua, vô lại kêu thảm thiết, theo hắn bị đóng trên mặt đất, từ trong tay rớt ra một viên dược tròn tròn. Lăng Thiên tiến lên một bước giành trước nhặt lên thứ đó nhìn, hừ lạnh một tiếng:

“Thần Tiên Túy. Tiểu Du, đây là mê dược lợi hại ban nãy cậu nói kia.”

“Thật sự có?”

Ta cầm qua xem, một viên thuốc nhỏ xám giản dị không thu hút nhiều, nếu không phải trên thuyết minh hệ thống viết rõ tác dụng cùng tên gọi của nó. Ta hơn phân nửa cũng sẽ không nhìn một cái.

“Nhìn nhìn giới thiệu này, thực sự là thứ lợi hại. Chỉ tiếc phạm vi tác dụng không lớn, bằng không ban nãy các ngươi lấy thứ này đối phó hai ta. Nói không chừng thật đúng là đắc thủ.”

Ta cười bỏ thu hoạch ngoài ý muốn này vào vòng tay, mê dược cường lực như vậy không phải tùy ý có thể thấy. Không chừng lúc nào đó có thể cứu ta một mạng.

“Được rồi. Hiện tại xiếc của các ngươi cũng chơi gần xong, có thể nói tiếp.”

Da tím thấy sự mờ ám của vô lại không có hiệu quả. Toàn bộ tựa như bóng cao su xì hơi che đầu bóp não, mặt vốn nhiều nếp nhăn lại càng như da quýt.

“Được rồi, ta nói. Kỳ thực là ông chủ đầu gai sở giám định để cho chúng ta đến cướp kiện Huyết Lũ Y kia, hắn nói đó là thứ tốt. Các ngươi muốn tìm người báo thù thì tìm hắn đi. Hơn nữa hắn có cái bảo khố, bên trong có rất nhiều bảo bối, đều là những thứ mấy năm gần đây hắn hãm hại lừa gạt được, cũng có địa đồ ma giới các ngươi cần.”

“Bảo khố ngươi đi qua rồi đúng không.”

“Ta, ta chưa đi qua.”

Da tím cuống quít lắc đầu, Lăng Thiên cười lạnh:

“Không đi qua ngươi sẽ hiểu rõ đối với đồ vật bên trong như thế? Ít nói nhảm, dẫn đường.”

Da tím quấn quýt một hồi, ở dưới kiếm quang sáng loáng không thể không đáp ứng.

“Các ngươi bảo chứng không nói là ta mang các ngươi đến a!”

“Yên tâm, chúng ta không ở lại chỗ này lâu, cầm đồ liền đi, muốn nói cũng không có chỗ nói.”

Da tím cắn răng một cái, sau khi dẫn chúng ta vòng qua một tòa nhà đất bên tường thành đất. Cẩn thận nhìn xung quanh nửa ngày, ta không kiên nhẫn mà nhả ra một câu:

“Trong năm mươi mét phụ cận nơi đây không hề có người ở.”

Da tím cười gượng, sờ sờ ở bên tường, một cửa ngầm cao bằng người mở ra, có thể thấy bên trong là một mật thất ngay ngắn. Trong mật thất chất đầy hộp to to nhỏ nhỏ, cơ hồ chiếm đi nửa gian phòng. Nửa gian phòng còn lại, lại là chủ nhân của nơi đây đang đứng —— giám định sư đầu gai lòng dạ hiểm độc.

Loại tình huống này hẳn nên hình dung như thế nào đây? Vốn muốn làm kẻ trộm, không cẩn thận thành cường đạo? Nhìn bộ dáng của Lăng Thiên tựa hồ không phải rất lưu ý chúng ta là im lặng mà “lấy” đi, hay là minh mục trương đảm mà cường đoạt, chỉ cần mục đích đạt được là được rồi. Uhm, vì sao ta luôn cảm thấy cái tên Lăng Thiên này sau khi tới ma giới “phỉ” khí càng ngày càng nặng, cứ tiếp tục như thế, có thể ngày nào đó anh ta dứt khoát liền ma tính đại phát chuyển chính mình thành ma tộc hay không?

Đầu gai ở trong phòng giấu bảo nhà mình nhìn thấy chúng ta – đàn khách không mời mà đến này, vẻ kinh ngạc tràn đầy mặt.

“Các ngươi...”

Một câu của hắn còn chưa dứt, người họ Lăng nào đó hoàn toàn tiến vào nhân vật thổ phỉ giương lên trường kiếm, lả tả vài cái chém qua.

Ta thấy bọn họ động thủ, cảm thấy công phu của cái tên đầu gai này nguyên bản hẳn là không tồi, tiếc nuối chính là vận khí của hắn thực sự quá không tốt. Cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà, một hạng nhân hòa bên chúng ta có hai cái rưỡi (da tím tính là nửa cái), bên hắn mới có một cái; địa lợi lại càng không cần phải nói, bảo bối lớn nhỏ trong mật thất cái nào không phải thịt trong tim của hắn, khi đánh nhau sợ tổn thương cái này lại sợ làm rớt cái kia, bó tay bó chân. Trái lại Lăng Thiên lại không có cố kỵ này, hỏa lực toàn bộ khai hỏa giết hưng phấn quá đầu. Dưới tình cảnh tiêu này rớt nọ, tình thế rất dễ xuất hiện cục diện nghiêng về một phía, sau cùng Lăng Thiên lưu loát xuất một cái tam liên kích kết liễu tên ma tộc lòng dạ hiểm độc này tại chỗ.

Chủ nhân đã chết, những thứ trong phòng tự nhiên là của chúng ta. Cái địa phương vô pháp vô thiên như ma giới này chỉ có điểm ấy tốt, nắm tay lớn làm cái gì cũng không có người quản, vì vậy ta cùng Lăng Thiên mới có thể yên tâm lớn mật mà thanh lý chiến lợi phẩm.

Một trận thanh toán tới cùng, những thứ trong phòng bị Lăng Thiên hủy không ít, còn lại có trang bị có trang sức cũng có dược phẩm, thu hoạch coi như không tồi. Trong trang bị cũng có một số cực phẩm nhỏ, ta dự định chờ trở lại nhân giới liền bán đi cùng với một chút cực phẩm chính ta đánh ra, hiện tại trang bị của hai giới yêu, ma hẳn là vẫn bán được giá. Càng may mắn là chúng ta thực sự tìm được địa đồ ma giới, tuy rằng không hoàn chỉnh.

“Lăng Thiên, anh xem tấm địa đồ này, có vài địa phương đều tương đối thích hợp chúng ta luyện cấp. Anh cảm thấy đi nơi nào tốt?”

Lăng Thiên sờ sờ cằm, ngón tay vẽ ra một đường ở trên địa đồ:

“Chúng ta đi như vậy, mấy điểm này có thể một đường luyện qua. Nếu vận khí tốt có thể giết hết một lần nơi đây, đợi đến Hối Ma Quật kinh nghiệm của chúng ta hẳn là cũng đến đỉnh.”

“Anh muốn đi Hối Ma Quật?”

Anh ta thực sự muốn chuyển ma tộc a.

“Ừm, tôi cảm thấy ma giới rất thú vị.”

“Thế nhưng... Thôi đi, anh thích là được rồi. Bất quá anh chuyển ma tộc, về sau một số địa phương của nhân giới sẽ đi không được. Hơn nữa nghiêm phạt anh giết người ở nhân giới cũng sẽ nặng hơn nhiều. Anh nghĩ kỹ rồi?”

“Trước đi xem lại nói.”

“Vậy tốt, chúng ta đi thôi.”

Nếu như Lăng Thiên thực sự thành ma tộc, nói thật ta cũng có chút thất vọng. Cứ như vậy, chúng ta một người nhân tộc một người ma tộc, về sau có lẽ sẽ không thể thời khắc như hình với bóng được như bây giờ, dù sao ma tộc ở ma giới vô luận luyện cấp hay là hoạt động đều rất có ưu thế, mà người tu chân nhân tộc cũng không có khả năng luông lắc lư ở ma giới. Thôi đi, đến lúc đó lại nói đi. Dù sao còn có mấy cấp lận không phải sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.