Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 56: Tiết 56




Editor: Toujifuu

***

Chính mình cùng chính mình hợp tác chính là rất sảng, chỉ một ý niệm hai người đồng thời phản ứng, căn bản không tồn tại sai lầm. Hai mươi phút thời gian triệu hoán phân thân, chúng ta chỉ dùng mười phút đã đem mấy con tê tê nhỏ diệt sạch sẽ, còn lại mười phút thì dùng để đối phó con tê tê đầu lĩnh bị thương kia, đương nhiên đủ thời gian.

Kiểm kê sau trận chiến, một tổ tê tê này cho ta hai phần tinh huyết, coi như là khởi đầu tốt đẹp.

“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, tìm xem phụ cận nơi đây hẳn là còn có loại tê tê này, chúng ta đánh nó đi.”

“Chủ nhân, Số Hai không còn, anh chuẩn bị một mình đối phó một tổ sao?”

“Không sao, không còn Số Hai, anh còn có biện pháp khác. Bảo bối áp đáy hòm của chủ nhân nhóc còn chưa có xuất hiện nha, nhóc cái tên tiểu bất điểm này lo lắng cái gì, còn không mau đi.”

Cười mắng Tiểu Bạch một câu, hầu tử này quỷ linh tinh quái, bây giờ còn học biết phân tích tình hình địch ta, thực nói không chừng ngày nào đó nó sẽ tu thành chính quả, lăn lộn giống lão tổ tông họ Tôn của nó kia nha.

Bắt đầu từ lúc này, nhóm yêu thú trên núi này có thể xem như là gặp tai ương, toàn bộ biến thành trang bị cùng tài liệu trong bao của ta, ngoài ra còn có vài phần tinh huyết. Khó có được thực lực yêu thú ở đây tương đương với ta, lại không ai đến đoạt quái, thật sự là một địa phương tốt để thử thân thủ mà. Thừa dịp bên người không có người ngoài, ta đem hết các chiêu thức có thể lấy ra trên người sử dụng ra, giết đến mức phải nói là say sưa lâm ly.

Phập —— Thanh âm tiễn sắt đâm vào trong thịt, nương theo một tiếng kêu rống sau cùng, con thú sau cùng có thể thấy được trong tầm mắt bị ta phóng ngã trên mặt đất.

“Thực sự là thống khoái!”

“Chủ nhân thật lợi hại, càng ngày càng có phong thái của Lăng Thiên đại nhân rồi.”

Tiểu Bạch nói thầm, thành thành thật thật chạy đi hoàn thành nhiệm vụ thu thập chiến lợi phẩm.

“Tiểu Bạch, có không?”

“Vâng, chủ nhân. Có, tinh huyết của ngài.”

“Không phải là tinh huyết của anh, mà là tinh huyết của yêu thú. Hửm?”

“Vâng vâng vâng. Tinh huyết của yêu thú. Ngài thu lại đi.”

Tiểu Bạch ra vẻ chân chó. (= ‘nịnh bợ’)

Ta tính toán một chút những thứ trong vòng tay, ngoại trừ thu hoạch thượng vàng hạ cám chiếm hơn phân nửa không gian. Tinh huyết chỉ lấy đủ mười phần của hai loại yêu thú, mặt khác còn có mấy loại rải rác bất đồng. So sánh tương đối, nhánh tiễn nguyên bản tràn đầy đã rút đi không ít, ta không thể không lo lắng phải đi đâu để bổ sung nhánh tiễn —— Ở Hoàng Ki Thôn ta chưa thấy qua có cửa hàng bán vật phẩm.

“Đổi địa phương đi, ở đây bị anh tẩy trừ một lần cần phải sinh ra quái mới. Sợ là cần không ít thời gian. Tiểu Bạch, đi bên nào?”

Tiểu Bạch nhìn quanh một phen, khẽ nhấc móng vuốt:

“Bên kia.”

Đó là một đỉnh núi khác, đồng dạng cây rừng um tùm. Cành lá trong đất rừng thanh lãnh chặn trời chắn nắng, cho ta có chút cảm giác như lại về tới rừng rậm tinh linh. Bước đi trên tầng lá rụng dày dưới chân mềm mềm mại mại, người không quen sẽ có cảm giác không chỗ dụng lực. Tiểu Hắc chở ta bay vọt ở trong rừng, chúng ta một đường đi dạo một đường săn giết, lại có không ít yêu thú cống hiến ra bảo tàng của bản thân.

“Tiểu Hắc!”

Tiểu Hắc bỗng nhiên dừng lại, từ chạy băng băng đến bất động bất quá chỉ trong nháy mắt. Ta từ trên người nó nhảy lên. Nhảy vài cái đến trên cây. Từ chỗ cao nhìn ra xa, chỗ thấp phía trước đang có một người đi qua.

“Hùng Bá Thiên Hạ? Hắn thế nào chạy đến nơi đây.”

Nhớ tới lời Lăng Thiên nói hắn chỉ ở trong thôn lộ mặt một lần, rồi không biết tung tích. Nguyên lai là chạy tới chỗ này. Nhìn bộ dáng lén lút của hắn, khẳng định không có chuyện gì tốt. Thế nhưng đây là ở yêu giới. Đối với chúng ta mà nói hết thảy của hết thảy nơi đây đều là không biết. Chẳng lẽ hắn còn có thể mưu đồ cái gì?

Nghĩ nghĩ, thôi đi. Cái tên này làm gì hình như không có bao nhiêu quan hệ với ta. Cho dù đối phó hắn, cũng nên là chuyện của Đông Long Diệu Dương bọn họ, chỉ cần hắn không phá nhiệm vụ của chúng ta, thì không cần ta ở chỗ này xuất tay chân.

Hùng Bá Thiên Hạ rất nhanh rời khỏi đường nhìn của ta, từ đầu tới đuôi hắn đều không hề phát hiện ra ta ở chỗ này nhìn hắn. Ta cũng có ý không muốn chạm mặt với hắn, chọn một hướng khác tiếp tục giết quái.

Trận hoạt động giết quái đánh tinh huyết này duy trì liên tục năm ngày. Trong khoảng thời gian đó ta cùng Lăng Thiên Diệu Dương chạm mặt ba lần, tinh huyết mọi người đạt được kém nhau không nhiều. Ở thời điểm ngày thứ ba, hệ thống thông báo Ám Dạ cùng Thu Thủy Trường Thiên cùng nhau hoàn thành lấy được công văn thông hành của thành chủ chủ thành cùng tộc trưởng năm đại yêu tộc kí tên, ngày thứ tư dưới sự phối hợp của Vô Ảnh cùng Kinh Cức, tinh hồn yêu thú cũng lấy được nơi tay. Hiện tại trong tay ba người chúng ta rốt cục cũng tập hợp đủ một trăm loại tinh huyết yêu thú, dưới sự chỉ dẫn của Lăng Thiên tìm được tộc trưởng Phượng Lân Thôn.

Trên đầu vị tộc trưởng này mọc hai nhánh sừng hươu nho nhỏ, da mịn thịt non, một đôi mắt hạnh ngập nước, như là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, nhưng khi nói chuyện lại ra vẻ già cỗi.

“Các vị rốt cục cũng thu đủ tinh huyết, không tồi không tồi, tuổi trẻ tài cao a.”

Bị một tiểu hài tử nói như vậy, cảm giác thực sự không tốt lắm. Bất quá nghĩ đến tiểu tử này thoạt nhìn lộ ra dạng thiếu niên, thực tế lại là lão yêu quái không biết bao nhiêu tuổi, tâm lý cũng tốt hơn nhiều. Hắn vừa nhìn thấy ta ánh mắt liền sáng ngời, vừa định mở miệng lại bị ta đoạt lời. Sau đó hắn lập tức liền hiểu rõ ý tứ của ta, tốt xấu gì cũng không đem câu “đại nhân” kia kêu ra khỏi miệng.

“Những tinh huyết này phải dùng như thế nào?”

Lăng Thiên cầm hết thảy tinh huyết trong tay, nhiệm vụ do anh ta nhận tự nhiên cũng nên do anh ta đi giao.

“Aiz, nói đến cùng yêu thú vốn cũng là một mạch đồng nguyên của yêu tộc ta, đáng tiếc trên đường tu luyện xảy ra sai lầm, mới dẫn đến bộ dáng hiện tại. Chậc chậc, thực sự là đáng tiếc.”

Sau lưng cho một cái bạch nhãn, tiểu tử này thực sự là không dứt khoát. Rõ ràng là thứ bọn họ nghìn trông vạn mong muốn xây nên, hiện tại mắt thấy tới tay, còn làm ra vẻ nửa ngày.

“Được rồi, cầm những tinh huyết này, các ngươi đi theo ta.”

Tiểu tử sừng hươu vẫy tay để cho chúng ta đi theo. Xuyên qua toàn bộ Phượng Lân Thôn, vòng qua một bãi đá nhỏ, rừng trúc xanh biếc ánh đầy tầm mắt. Sừng hươu đứng ở trước rừng trúc yên lặng không nói gì, thần tình nghiêm túc trang trọng, một lúc lâu sau mới nói:

“Ở đây, là nơi có Hóa Yêu Trì của yêu giới trước đây. Khi đó phàm là yêu vật tu luyện thành công hoặc là nhân tộc tâm chí kiên định, đều có thể tiến vào Hóa Yêu Trì tiếp thu khảo nghiệm, yêu tộc ta cũng bởi vậy mà trường thịnh không suy. Thế nhưng về sau... Thôi đi, không nói nữa. Các ngươi nhớ kỹ, địa điểm cũ của Hóa Yêu Trì ở chỗ sâu nhất của Bích Hải (biển xanh ngọc bích, tên của rừng trúc chứ ko phải là biển thật đâu nha), các ngươi chỉ có đến nơi đó, mới có thể trùng kiến Hóa Yêu Trì. Bất quá, Bích Hải này cũng không phải dễ qua, hy vọng các ngươi có thể thuận lợi đến, ta sẽ ở đó chờ các ngươi. Bất quá đối với các ngươi mà nói, quan ải ở đây muốn qua nhẹ nhàng cũng không phải là không thể được.”

Nói xong, sừng hươu nhìn chăm chú ta một cái, thần bí mà cười cười, tiến thêm một bước vào trong rừng trúc, cả người như một cái bóng tan ra, biến mất không còn.

Ta thấy nhưng không thể trách, nhiệm vụ này chính là như thế, không kêu ngươi qua một cửa lại một cửa đem ngươi đùa chơi đến chết là sẽ không cho ngươi trái cây sau cùng ăn.

“Ha ha, xem ra lại có chuyện thú vị phải làm. Thật không hổ là nhiệm vụ hệ thống loại lớn.”

Diệu Dương khó có được mà mang chút đùa cợt nói giỡn một câu, có lẽ hắn đối với mấy trò đa dạng tầng tầng lớp lớp này cũng phiền chết đi được.

“Cho dù như vậy chúng ta cũng phải vào. Còn dài dòng cái gì, dù sao tiểu tử kia không phải đã nói, chỉ cần đủ bản lĩnh, là có thể đến được. Du Nhiên, đi thôi.”

Lăng Thiên nhấc chân liền đi vào bên trong, coi hiểm địa như đường lớn bằng phẳng. Diệu Dương nhướng mày cười, cùng anh ta đồng thời bước vào. Hai bóng lưng cũng đồng thời biến mất trong một mạt xanh sẫm của rừng trúc. Lắc đầu, ngoại trừ lắc đầu vẫn là lắc đầu. Ta còn có thể nói gì? Gặp phải hai cái tên như thế, đành phải than thở bản thân mệnh khổ. Cạm bẫy rõ ràng như thế, khó có được người ta đều đã có lòng tốt nhắc nhở, còn muốn xông vào, chẳng lẽ đây chính là đức tính chung của nhân sĩ cảnh giới bọn họ? Xem đi, nếu như ta không ra tay, ảo cảnh này có thể đủ cho bọn họ uống một hũ. Có lẽ sau cùng cũng có thể đi ra ngoài, nhưng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian.

“Tiểu Hắc, chúng ta cũng đi đi. Tiểu Bích, trông cậy vào nhóc rồi.”

“Vâng, chủ nhân.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.