Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 52: Tiết 52




Editor: Toujifuu

***

Đầu thôn dựng một tảng đá lớn, mặt trên có khắc ba yêu văn quái dị. Trình độ yêu văn của ta hiện tại là “Sơ thông văn tự”, miễn cưỡng có thể nhận ra đây là tên của bản thôn —— Hoàng Ki Thôn. Trừ cái này ra, không có một ký hiệu nào nữa, lại càng không thể nào tìm thấy tên của tộc trưởng theo như lời ngưu yêu.

Trong lòng ta phiền muộn khó hiểu, một tia nôn nóng không biết từ nơi nào tới thủy chung quanh quẩn không đi. Loại tình huống không bình thường bản thân cũng có thể cảm giác được này, lại không có biện pháp gì tốt giải quyết, chỉ có thể cố đặt nó ở trong lòng, sợ bị người bên cạnh kia nhìn ra vấn đề.

So với tình huống nôn nóng không cách nào tĩnh tâm suy nghĩ của ta, Diệu Dương lãnh tĩnh hơn nhiều. Hắn đầu tiên là thận trọng phỏng đoán một chút văn tự trên tảng đá lớn, sau đó lại đánh giá hoàn cảnh trong thôn, đột nhiên mặt lộ ra vẻ vui mừng nhìn chăm chú dòng suối nhỏ chảy qua bên thôn.

“Du Nhiên, cậu nhìn chỗ này.”

Diệu Dương ngoắc kêu ta đi đến bên dòng suối, khe suối trong suốt thấy đáy, đá cuội trắng noãn như ngọc phủ kín đáy nước, cỏ mềm ôn nhu từ trong khe đá ló đầu ra, theo gợn sóng đong đưa. Trắng cùng xanh phối hợp hài hòa thanh nhã, thể hiện ra hết sự tình thú của sơn dã tự nhiên. Thế nhưng điều này đối với nhiệm vụ của chúng ta tựa hồ tuyệt không có bao nhiêu trợ giúp, ta có chút không giải thích được mà đem ánh mắt chuyển hướng Diệu Dương.

“Dòng nước trong như thế, nói rõ nơi đây đích thật là một nơi hội tụ linh khí. Cậu xem những thủy thảo kia, ban nãy ngưu yêu không phải đã đề cập qua sao? Tộc trưởng nơi đây hình như đối với chúng nó chung tình như một. Loại Yêu thích thủy thảo, cộng thêm tên thôn trang nơi đây, Du Nhiên, cậu cảm thấy vị tộc trưởng này sẽ là cái gì?”

“Tôi thế nào biết.”

Ta tức giận nói.

“Ha ha, vậy tôi cho một gợi ý trước vậy, chúng ta tìm lần theo dòng suối nhỏ này, ông ta hẳn là cách không xa.”

Diệu Dương đầu tàu gương mẫu thuận suối mà lên, ta một lời cũng không phát theo ở phía sau. Đi được ước khoảng trăm mét có một toà núi nhỏ. Khe suối chính là chảy ra từ nơi này. Một đầm nước nho nhỏ trong khe núi là nơi khởi nguồn của nó, xuyên qua gợn sóng trong xanh có thể thấy hai mắt suối nơi đáy đầm đang phun bọt khí ra ngoài.

Đầm xanh trong nho nhỏ phạm vi không quá mười mét liếc mắt một cái đã có thể thấy hết, ta nhớ lại lờ nói ban nãy của Diệu Dương. Đặc biệt lưu ý một phen, cuối cùng cũng phát hiện ra một chút nơi đặc thù.

“Ở đây thế nào không có cá?”

“Quả nhiên. Du Nhiên cũng là người thông minh, nhanh như vậy đã phát hiện. Còn nhớ tên của thôn này không? Hoàng Ki (鳇玑), trong đó có một chữ cá (鱼), cộng thêm lời nói của ngưu yêu cùng dị dạng của đầm nước, tôi đoán tộc trưởng thôn này hơn phân nửa là một con cá.”

Có đạo lý. Ta bội phục mà nhìn Diệu Dương một cái. Vô luận như thế nào người này đích xác là có thực lực, năng lực quan sát nhạy cảm như thế, đủ khiến cho người kính phục.

“Du Nhiên không muốn đi xuống xem sao?”

“Tôi?”

Không rõ ý tứ của Diệu Dương. Dựa theo tình hình trước mắt mà nói, tính khả năng tộc trưởng ngư yêu ở trong đầm này rất lớn, người đầu tiên tìm được ông ta hẳn là sẽ có phần thưởng. Diệu Dương phát hiện bí mật này sớm nhất, như vậy theo lý mà nói hẳn là hắn đi xuống trước. Hắn muốn cho ta?

“Mau đi đi, thời gian quý giá đấy.”

Ta nghĩ lại cũng đúng, đã có người muốn đem phần thưởng cho ta, ta lại cớ sao không làm nhỉ?

Cắm đầu nhảy xuống nước. Đáy nước trong sạch nên đường nhìn không bị nửa điểm cách trở, ta liếc mắt một cái liền thấy một hang đá bên đầm. Do góc độ, từ trên bờ sẽ nhìn không thấy hang đá. Chỉ có xuống đáy nước mới có thể phát hiện. Nhớ đến lời nói của ngưu yêu, ta bứt hai cây thủy thảo từ đáy đầm nắm ở trong tay. Bơi tới trước mặt hang đá. Miệng hang đá có một cánh cửa. Hoa văn giản đơn phong cách cổ xưa khiến cho nó thoạt nhìn có lịch sử lâu đời. Cánh cửa này khép hờ, ta đứng trước cửa gõ nhẹ. Trong cửa không có tiếng đáp lại. Hơi dùng lực, cửa đá không tiếng động mà mở ra, bên trong như ta suy nghĩ, là một gian phòng cư trú. Bàn đá ghế đá giường đá khung đá đầy đủ mọi thứ. Thế nhưng chủ nhân gian nhà này rõ ràng không có mặt, trong phòng trống rỗng.

Chủ nhân không ở nhà, một mình vào nhà là không lễ độ, huống hồ chúng ta còn có việc cầu người ta. Ta lui về trên bờ, nói với Diệu Dương tình huống dưới nước.

“Nói như vậy vị tộc trưởng đại nhân kia nhất định vẫn còn ở phụ cận. Có lẽ ông ta chỉ là đi ra ngoài, hẳn không quá bao lâu sẽ trở về. Chúng ta chờ một chút?”

Ta nghĩ nghĩ hình như cũng không có biện pháp khác tốt hơn, gật đầu đồng ý.

Trải qua một phen lăn qua lăn lại này, thời gian đã tới chạng vạng. Nắng chiều màu cam bôi lên cho bầu trời một mảnh rực rỡ. Khi chúng ta ở chỗ này canh đầm đợi cá, gợi ý hệ thống lại vang thêm hai hồi, lại có hai tòa thôn xóm yêu tộc được phát hiện, độ hoàn thành nhiệm vụ cũng đạt được 6/15.

Thời gian chờ đợi là không thú vị nhất, ta chán đến chết mà dựa lên gốc cây bên đầm ngẩn ngơ. Diệu Dương ngồi ở bên kia, hình như đang suy nghĩ gì đó. Tình hình như vậy rất hợp ý ta, song phương không quấy rầy nhau là tốt nhất. Giờ khắc này, ta đột nhiên có chút tưởng niệm Lăng Thiên, nếu có anh ta ở đây, có lẽ ta sẽ không khẩn trương như thế. Không thể phủ nhận, Lăng Thiên ở trong hết thảy bằng hữu của ta, đã có địa vị vượt qua người bình thường. Loại cảm giác này ta tuyệt không xa lạ, lúc ban đầu cảm tình ta đối với Diệu Dương, cũng là bắt đầu như vậy. Nếu như nói cảm tình ta đối với Diệu Dương xuất từ mị lực trời sinh hấp dẫn người khác của hắn, như vậy hảo cảm ta đối với Lăng Thiên lại đến từ sự chiếu cố của Lăng Thiên đối với ta nhiều hơn, loại tâm tình miêu tả sinh động, không chút nào che giấu này, ta cũng không phải ngu ngốc, thế nào có thể một chút cũng không phát hiện. Bất luận ta đối với anh ta là yêu thích ở trình độ nào, ở trước mặt Lăng Thiên, ta chung quy sẽ cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, nếu có anh ta ở đây, cho dù ta đối mặt Diệu Dương cũng sẽ không quá mức khẩn trương. Chẳng qua, hiện tại cái tên đó hẳn là vẫn còn ở địa phương kêu là Phượng Lân Thôn kia loạn chuyển khắp nơi đi, vì sao ta không được đi cùng nơi với anh ta? Tâm tình ta phức tạp mà liếc mắt xem xét bóng người ngồi ngay ngắn đối diện.

“Du Nhiên, có việc sao?”

Người mắt sắc phát hiện ta nhìn trộm, cười dịu dàng ngẩng đầu hỏi. Ta lập tức thu hồi ánh mắt, nói:

“Không có việc gì, tùy tiện nhìn thôi. Anh hình như có tâm sự?”

“Hửm? Nhìn ra được sao?”

Diệu Dương sửng sốt, một tia khói mù xẹt qua trong mắt. Nếu không phải ta đối với hắn quá mức hiểu rõ, thật đúng là phát hiện không được.

“Tôi chỉ là đang nghĩ, cảm tình của Du Nhiên cùng Lăng Thiên thật tốt, các cậu vẫn luôn luôn ở cùng nhau đúng không? Thực khiến người ta hâm mộ.”

“Anh nói như vậy, không sợ tổn thương tâm của Ám Dạ bọn họ sao? Sự thâm hậu của cảm tình giữa các thành viên trung tâm Đông Long, là điều mọi người đều biết.”

Diệu Dương động động khóe miệng, không tiếng động mà cười. Bỗng toát ra một câu:

“Lăng Thiên hình như rất thích cậu.”

“Chúng tôi là bằng hữu rất tốt.”

Lăng Thiên đối với ta xác thực rất tốt, hắn nhìn ra cũng không kỳ quái. Bất quá hắn dùng cái từ “thích” này, ta vẫn có chút kinh ngạc.

“Chỉ là bằng hữu mà thôi?”

Diệu Dương nhìn ta một cái, tựa như đang nói ta lừa mình dối người, mang chút trào phúng. Đầu óc ta nóng lên, một ít lời tự động thốt ra:

“Bằng hữu cũng có rất nhiều loại, bằng hữu bình thường, bằng hữu như huynh đệ, bằng hữu so với huynh đệ còn tốt hơn, thậm chí là —— tình nhân.”

“Ý tứ chính là nói các cậu là bằng hữu so với huynh đệ còn tốt hơn? Hoặc là nói đã là quan hệ tiến thêm một bước?”

Diệu Dương rất có dáng điệu truy cứu đến cùng, ta bị hắn hỏi đến mức tắc nghẹn, không biết tiếp lời như thế nào. Ban nãy xung động, vừa nói những lời kia ra khỏi miệng ta liền hối hận. Đối với chuyện cảm tình, giáo huấn ta nhận được lần trước đã quá nhiều, như vậy chỉ cần một ngày Lăng Thiên không nói rõ, ta sẽ không có dự định đi sâu thêm. Dù sao loại quan hệ này cũng tuyệt không phải quang minh chính đại, hơn nữa ta cũng không nắm chắc Lăng Thiên đối với ta chính là loại ý tứ đó, vạn nhất chỉ là ta nghĩ sai thì sao? Thế nhưng lời nói vừa rồi của ta lại rõ ràng có ám chỉ phương diện này, vô luận như thế nào đều là không đúng, huống hồ lại là trước mặt Diệu Dương cái người ngoài cuộc này.

“Diệu Dương thành chủ vì sao cảm thấy hứng thú đối với chúng tôi như thế? Chẳng lẽ anh đã không còn gì chuyện khác để quan tâm?”

“Ha ha, xin lỗi, tôi hình như nói hơi quá. Tôi chẳng qua là thấy cậu cùng Lăng Thiên, có chút cảm khái mà thôi. Có thể tìm được đồng bọn ý hợp tâm đầu như các cậu là chuyện rất khó có được, thấy bộ dáng của các cậu, khiến cho tôi nhớ lại một bằng hữu trước đây, vì vậy tôi mới hỏi nhiều thêm hai câu. Ngượng ngùng. A, hình như ngư tộc trưởng đã trở về.”

Diệu Dương đứng lên nhìn phía xa xa, ta đương nhiên cũng vui vẻ không đàm luận cái chủ đề mẫn cảm này nữa.

“Đinh —— Người chơi Diệu Dương, Du Nhiên tìm được tộc trưởng Ngư lão Hoàng Ki Thôn, nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 7/15. Đẳng cấp người chơi Du Nhiên +1.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.