Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 45: Tiết 45




Editor: Toujifuu

***

Một tiếng vang nhỏ, vòng bảo hộ trong suốt dâng lên trên đầu, Hàn từ trong kho trò chơi đi ra. Vóc dáng hơn một thước tám, thân thể thon dài không có thịt thừa, tỉ lệ hoàn mỹ tựa như được tỉ mỉ điêu khắc, đồng thời ẩn chứa lực lượng cường đại. Lại phối thêm dung mạo tuấn mỹ của hắn, khí chất nghiêm nghị mà ưu nhã, dù cho một thân lạnh lùng, cũng khiến người ta không dời khỏi được đường nhìn.

“Tần thúc, cháu mấy ngày không xuống, có tin tức mới gì không?”

“Vâng, thiếu gia. Từ bên bổn gia có điện thoại đến đây, nói là cuối tuần có vũ hội, nếu như thiếu gia rảnh rỗi xin quay về xem xem.”

“Không đi. Còn có gì nữa không?”

“Còn có gần đây đại thiếu gia bắt đầu tuần sát một ít sản nghiệp cùng sự vật tương quan phía dưới. Những điều này trên báo chí có viết một phần.”

Tần thúc lấy ra vài phần báo chí đặt trước mặt Hàn. Hàn nhìn lướt qua, cười lạnh:

“Lão già đó cư nhiên muốn uỷ quyền? Thực sự là tin lạ.”

Tần thúc yên lặng đứng ở một bên, biểu tình trên mặt không chút động. Thấy Hàn không có dự định hiện tại lật xem mấy tờ báo chí đó, liền nói tiếp:

“Mặt khác Phương gia điện thoại tới, Phương phu nhân nói yến hội sinh nhật của Phương Điệp tiểu thư chuẩn bị vào mùng một tháng sau, xin thiếu gia nhất thiết phải tham gia.”

“Nữ nhân đó. Hừ, cô ta làm thế là đang nói cháu gần đây lạnh nhạt với cô ta đi. Tần thúc, giúp cháu chuẩn bị một kiện lễ vật, đến lúc đó nhắc cháu.”

“Vâng, thiếu gia.”

Tần thúc do dự một chút, còn nói:

“Thiếu gia, kỳ thực. Nếu như ngài không muốn đi, cũng có thể không đi.”

Hàn nhìn Tần thúc một cái, “Vì sao không đi? Tuy rằng nữ nhân Phương Điệp kia có một đống tật xấu. Bất quá cũng có một ưu điểm, chính là ngốc nghếch. Dỗ dành là xong. Lão già giới thiệu cô ta cho cháu, không phải là để cho cháu bắt lấy sợi dây Phương gia sao. Cháu đã bỏ tiền vốn không nhỏ trên người cô ta... thế nào có thể tùy tiện quăng đi. Hơn nữa, hiện tại trong tay cháu còn có chút chuyện cần dùng cô ta để che đậy. Được rồi Tần thúc, những điều này thúc không cần lo lắng. Cháu đi tắm rửa, giúp cháu chuẩn bị chút thức ăn.”

“Vâng. Thiếu gia.”

Tần thúc nhìn Hàn đi vào phòng tắm bên cạnh, than nhẹ một tiếng, lui ra ngoài. Đối với thiếu gia mà ông chiếu cố từ nhỏ này, ông có đôi khi khó tránh khỏi sẽ vượt quá giới hạn của quản gia sản sinh một ít lo lắng không nên có.

Tẩy đi một thân dịch dinh dưỡng, Hàn khoác áo ngủ ngồi vào bên cạnh bàn. Uống một ngụm cà phê thơm thuần, hắn cầm lấy báo chí đặt ở trong tay. Mở ra, mỗi một tờ đều là lấy ảnh chụp cận cảnh đại công tử Hàn gia Hàn Văn Uyên làm chủ. Nội dung trong đó, nhiều nhất là mấy lời khen ngợi đối với người thừa kế đời thứ hai của Hàn thị.

Hàn mang theo tiếu ý trào phúng lật xem từng tờ, khiến cho hắn cảm thấy buồn cười hơn là tin tức của《Du Đô Thần Báo》. Viết cái gì đại công tử Hàn thị làm việc thận trọng nghiêm túc, ngay cả một phân bộ nho nhỏ cũng đích thân tới xem xét, cũng vì có chút vấn đề tài vụ mà tự mình ra mặt hiệp thương cùng người phụ trách ngân hàng địa phương. Biểu hiện ra có đủ tinh thần trách nhiệm các loại. Trong mắt Hàn xem ra, đại ca hắn làm như vậy. Không ngoài vài loại khả năng: 1, tài vụ phân bộ kia có vấn đề bị hắn phát hiện. 2, người nơi đó có quan hệ ở trình độ nào đó với hắn. 3, hắn vì nguyên nhân nào đó đi ngang qua chỗ đó tiện đường đi trông trông một cái. Bằng không. Lấy tính cách mắt cao hơn đầu của đại ca hắn đừng nói một phân bộ nho nhỏ, mấy công ty con nhỏ một chút hắn cũng không có tâm tình đi phản ứng.

“Hửm?”

Ánh mắt của Hàn bỗng nhiên bị một chỗ nào đó của ảnh chụp trên báo chí hấp dẫn. Hắn đưa lại gần thận trọng nhận rõ một chút. Xác định không có nhìn lầm.

“Chẳng lẽ thực là cậu ta?”

Trong lòng Hàn cư nhiên có chút kích động. Nghĩ nghĩ, hắn mở ra điện thoại hiển thị trên tường.

“Uy, Diệu Dương lão đại, tôi vừa mới tắm xong cơm còn chưa ăn đây, anh có việc gấp gì đi nữa cũng không đến mức gấp mấy phút chứ? Nếu thực muốn quân sư tôi đây chết đói, vậy cái sạp lớn kia của anh làm sao?”

Đối diện điện thoại xuất hiện một thân ảnh nam tử tuổi còn trẻ, không hề khác biệt với Ám Dạ Vô Thanh trong trò chơi.

“Được rồi, tôi có chuyện nghiêm chỉnh tìm cậu.”

“Vâng vâng vâng, chuyện của đại nhân ngài trọng yếu. Ha ha, nói đi, làm sao vậy?”

Hàn chần chừ một chút, nhất thời cư nhiên không biết mở miệng như thế nào.

“Cái kia, A Dạ, sổ sách của chúng ta gần đây đã chỉnh lý ra chưa?”

Khuất Dạ lật cái bạch nhãn, nghĩ thầm vị lão đại này ngày hôm nay làm sao vậy, chuyện gì sẽ làm hắn không mở miệng được? Nhìn biểu tình kia của hắn, cư nhiên còn lấy sổ sách ra để lấy lệ, hiện là hắn chủ động tìm đến mình có được không!!

“Sổ sách trong thành trước lễ mừng tôi đã chỉnh lý xong rồi. Từ một tháng trước, chúng ta cũng đã bắt đầu thu lợi nhuận. Anh trước đây tính toán không sai, trong trò chơi này đích xác có cơ hội thương nghiệp rất lớn, đặc biệt lấy thành thị mà nói, nếu như Đông Long Thành tiếp tục bảo trì thế phát triển hiện tại, về sau nhất định là một con gà mái biết đẻ trứng vàng. Bất quá lão đại, anh phải cẩn thận đừng để việc này truyền đến bên kia, bằng không còn không biết có bao nhiêu người chuẩn bị đến phân một chén canh đây.”

“Không có vấn đề. Hiện cái nhìn của bên đó đối với tôi chỉ là một phế vật chơi bời lêu lổng, bọn họ sẽ không hỏi quá nhiều chuyện của tôi trong trò chơi. Chỉ cần tôi mang theo nữ nhân Phương Điệp kia ở trong trò chơi chơi đến cao hứng, bọn họ sẽ không quản tôi.”

“Nói đến Phương Điệp, lão đại, anh không cảm thấy cái nữ nhân đó gần đây càng ngày càng quá mức rồi sao? Còn có vị Phương thiếu gia kia, ngoài mấy thứ trong kho bị hắn đạp hư không ít, lần trước hắn cư nhiên còn muốn đòi quyền mở kho. Còn có cái cô Hân Nhiên Nhập Mộng Phương Điệp kéo tới kia, ngược lại thực xem bản thân là đường chủ Ngự Thú Đường, chuyện gì cũng muốn xen một tay. Mấy chủ lực của Ngự Thú Đường hoặc sáng hoặc tối có nói vài lần với tôi, đặc biệt hai tiểu tử trước đây được Mạc Ly tự mình dạy dỗ kia nhìn cô ta thế nào cũng không vừa mắt, tiếp tục như thế tôi sợ sẽ xảy ra chuyện. Nếu không chúng ta định ra đường chủ Ngự Thú Đường đi.”

Ánh mắt Hàn tối sầm lại, nói:

“Làm xong nhiệm vụ kia rồi mới nói tiếp đi. Bên Phương Điệp tôi sẽ nghĩ biện pháp, tên ngu ngốc Phương Ứng Kiệt kia cậu đừng để ý đến hắn. Về phần Hân Nhiên Nhập Mộng, nếu như cô ta huyên náo quá lớn, liền trực tiếp điều cô ta đến bên cạnh Phương Điệp, để cho cô ta bồi Phương Điệp chơi đi. Đúng rồi A Dạ, cậu đến xem người này.”

Hàn cầm lấy báo chí đem ảnh chụp bày trước mắt Khuất Dạ:

“Có ý nghĩ gì không?”

Vẻ mặt Khuất Dạ kinh ngạc, nói:

“Người này, sẽ không phải là Mạc Ly chứ?”

“Cậu cũng thấy như thế?”

“Tôi cảm thấy rất giống. Bộ dáng còn có thần thái, đều rất có vị đạo của Mạc Ly. Thế nhưng cũng không nhất định, anh biết hình dáng trong trò chơi cùng hiện thực luôn có chút không giống.”

Ngón tay của Hàn vẽ vòng trên ảnh chụp, mỉm cười:

“Có phải hay không, tìm đến sẽ biết.”

Mạc Ly, cậu muốn đi sạch sẽ yên tĩnh như vậy, nhưng thoạt nhìn ông trời cũng không giúp cậu.

Ngắt điện thoại, Hàn thông qua nội tuyến gọi một nam nhân trung niên tới.

“Thiếu gia.”

Nam nhân tháo vát nói năng thận trọng, đứng thẳng tắp trước mặt Hàn.

“Vương An, mấy ngày nay anh đem chuyện trên tay tạm thời để qua một bên, đi tra người này cho tôi.”

Hắn đưa báo chí được vẽ vòng đánh dấu qua. Vương An vững vàng tiếp nhận, nhìn thoáng qua, gấp lại thu vào trong túi.

“Tôi muốn hết thảy tư liệu của cậu ta, hết thảy anh có thể tra được. Đừng để người khác phát hiện, bất luận kẻ nào cũng không thể, hiểu chưa?”

“Vâng, thiếu gia.”

“Cho anh ba ngày, tôi muốn thấy được báo cáo. Đi đi.”

Nam nhân cúi đầu thi lễ, xoay người ra khỏi cửa. Hàn trầm tư chốc lát, cười khẽ hai tiếng, bắt đầu hưởng dụng bữa cơm của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.