Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 39: Tiết 39




Editor: Toujifuu

***

Thẳng đến chạng vạng, ta cũng chưa nghe được âm thanh gợi ý của nhiệm vụ. Hiện tại có thể khẳng định, nhiệm vụ đó hoặc là không ở trong thôn này, hoặc chính là cần thiết điều kiện kích phát đặc biệt. Trải qua phân tích, ta càng thiên về điều sau. Loại phó bản làm nhiệm vụ chức nghiệp trung cấp này bình thường sẽ không quá lớn, cho dù tình huống của ta đặc thù, ta nghĩ cũng không đến mức đem ta đặt vào địa đồ của chức nghiệp cao cấp. Mà ở địa phương hữu hạn này hệ thống sẽ không vô cớ an trí một thôn nhỏ, ở đây khẳng định là một chỗ trọng yếu. Như vậy đến tột cùng cần điều kiện gì mới có thể kích phát nhiệm vụ đây? Trời ạ, nhiệm vụ này thực sự là của cung tiễn thủ trung cấp sao? Nhớ trước đây khi ta trở thành ngự thú sư trung cấp giản đơn hơn nhiều, vài giờ đã đối phó xong, còn hiện tại đều đã qua một ngày, ta còn chưa hiểu ra sao. Nghĩ như vậy, chờ khi ta lên cao cấp, cấp đại sư, cấp tông sư, vậy nhiệm vụ sẽ khó bao nhiêu? Thế này còn để cho người ta sống hay không a a!

Oán giận là không có tác dụng, mặc dù lòng ta tràn đầy mất hứng, nhưng vẫn phải làm tiếp nhiệm vụ, ngoại trừ xưng hào chức nghiệp phải cần thăng cấp, ta cũng muốn lý giải tình huống của chức nghiệp Thần Ngữ Giả này nhiều một chút. Từ một chút việc đã phát sinh qua mà xem, Thần Ngữ Giả hẳn là một chức nghiệp rất đặc thù, không chỉ có được loại kỹ năng thu phục Truy Tùy Giả xấp xỉ như chơi ăn gian này, hơn nữa hình như còn có nội tình không giống với người bình thường. Có đôi khi ta đều đang suy nghĩ, bản thân có phải đã nhận một củ khoai lang phỏng tay hay không? >.<

“Du Nhiên, thôn trưởng gọi cậu đi ăn cơm.”

Một thôn dân nhiệt tình ở ngoài cửa hô. Ta lên tiếng, mang theo Tiểu Bạch Tiểu Hắc đi ra ngoài. Người trong phòng thôn trưởng không ít, mọi người thấy ta đến đều hữu hảo mà chào hỏi. Ta không thấy gì khác thường, một bên đáp lại, một bên suy nghĩ có nên trực tiếp tìm thôn trưởng hỏi thăm một chút hay không, nói không chừng sẽ có đầu mối gì đó. Thế nhưng ngày hôm qua lúc tới ta đã thử qua, đại hán này cái gì cũng không nói. Nếu không thử lại?

“Thôn trưởng, tôi được mọi người chiếu cố nhiều như vậy, không biết có việc gì có thể giúp đỡ không?”

Giữa tiệc ta tìm được cơ hội, lấy một cái lý do “đường đường chính chính” mở miệng. Ta mẫn cảm chú ý tới, đối với lời đề cập của ta, người trong bữa tiệc hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra biểu tình cao hứng. Có cửa, ta mừng thầm trong lòng. (‘có cửa’ ở đây ý là có chỗ, có mấu chốt để đột phá, để đi tiếp)

“Du Nhiên a, cậu là một hiệp sĩ chân chính. Lại nói tiếp, Tiểu Tịch Thôn chúng tôi thật đúng là có chuyện cần thiết sự trợ giúp của cậu.”

Thôn trưởng ho nhẹ hai tiếng, nói.

“Cậu biết vì sao toàn thôn già trẻ chúng tôi đều phải học tập tiễn thuật không?”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này tốt nhất cái gì cũng đừng nói, hắn tự nhiên sẽ cho ra đáp án.

“Bởi vì chúng tôi cần thiết dùng tiễn thuật, vì bản thân cầu lấy quyền lực sinh tồn.”

Hắn nói xong, sắc mặt mọi người ảm đạm xuống. Có mấy thanh niên nhân trên mặt còn xuất hiện thần sắc bi phẫn đan xen.

“Đó là chuyện gì? Xin ngài nói cụ thể một chút được không?”

Khung gợi ý một ngày không chút động tĩnh lần nữa xuất hiện, đủ để nói rõ ta cách nhiệm vụ chức nghiệp không xa. Ấn xuống vui sướng trong lòng ta dựa theo nội dung trong khung gợi ý mà hỏi han.

Thôn trưởng thở dài một tiếng, tiếp tục nói:

“Ở phía tây của thôn, vượt qua tòa núi cao nhất, có một sơn trại Hổ Uy. Lão đại của bọn chúng là một cung tiễn thủ phi thường lợi hại. Lạc thú lớn nhất của hắn, chính là tìm người tỷ thí tiễn thuật. Thế nhưng mỗi người ở đây đều biết tiễn thuật của người kia lợi hại phi thường, cùng hắn tỷ thí rất có thể có đi không về, làm sao có người nguyện ý. Trước kia hắn đề xuất người thắng hắn có thể đạt được rất nhiều tiền tài, cũng có người bị mê hoặc đi so đấu với hắn, về sau tất cả mọi người đều hiểu rõ bản thân vô vọng thắng lợi, cũng không đi làm loại chuyện ngốc kia nữa. Dù sao sinh mệnh so với cái gì cũng trọng yếu hơn. Lão đại kia thấy không ai tìm hắn nữa, lại sinh ra một kế. Hắn mang theo thủ hạ đi tới thôn của chúng tôi, yêu cầu hàng năm đều phải cử ra một người cùng hắn so tiễn thuật. Nếu như chúng tôi có thể thắng, hắn sẽ rời khỏi nơi đây, từ nay về sau không đến quấy nhiễu nữa. Cho dù chúng tôi thất bại, hắn trong một năm đó cũng sẽ không đến quấy nhiễu sự an bình của thôn nhân nữa. Thế nhưng nếu như chúng tôi không thể so đấu với hắn, hắn sẽ dẫn người biến Tiểu Tịch Thôn thành bình địa. Chúng tôi bất đắc dĩ, từ năm đó hàng năm đều chọn ra người tiễn thuật tinh tế nhất trong thôn đi so đấu với hắn, thế nhưng không có một người có thể thắng, người đi đều bị hắn bắn chết tại chỗ. Hiện tại thôn chúng tôi đã tìm không ra được người có thể đi so đấu nữa. Ngày mai chính là lúc tỷ thí, mắt thấy năm nay vô vọng, cậu lại đột nhiên xuất hiện. Chúng tôi đều cảm thấy là ông trời mở mắt, phái cậu đến đây cứu trợ chúng tôi. Du Nhiên tiên sinh, xin cứu thôn dân tôi đi.”

Nói xong, thôn trưởng đứng dậy hướng ta thi lễ, chúng thôn dân cũng làm theo.

“Đinh —— “

Âm thanh gợi ý đã lâu không thấy rốt cục vang lên. Ta mở ra giao diện, trong hàng nhiệm vụ chớp động một gợi ý nhiệm vụ:

“Người chơi Du Nhiên kích phát nhiệm vụ chức nghiệp cung tiễn thủ trung cấp: Cứu tinh của Tiểu Tịch Thôn. Yêu cầu nhiệm vụ: tiêu diệt lão đại sơn trại Hổ Uy, giải cứu mọi người của Tiểu Tịch Thôn. Phần thưởng nhiệm vụ: xưng hào chức nghiệp cung thủ trung cấp. Xin hỏi có tiếp nhận hay không?”

Nghìn hô vạn gọi mới ra, còn có thể có đạo lý không tiếp nhận? Ta xác định tiếp nhận, cũng căn cứ gợi ý trấn an chúng thôn dân. Từ nhà thôn trưởng đi ra, đêm đã khuya. Bốn phía một mảnh tối đen, chỉ có một vầng trăng tàn lẻ loi treo ở trên trời. Ta vừa đi vừa suy nghĩ nhiệm vụ này, chung quy cảm thấy gợi ý nhiệm vụ có chút quái quái. Lấy ra bảng nhiệm vụ cẩn thận nhìn nhìn, ta cười. Quay người lại rời khỏi gian nhà của ta, đi hướng ra ngoài thôn.

Tiểu Bạch cọ cọ vài cái bò lên trên vai ta, hỏi:

“Chủ nhân, thế nào không đi ngủ a? Ngày mai không phải còn cần so tiễn sao?”

“Chúng ta không cần chờ ngày mai.”

“Vì sao?”

“Nhiệm vụ kia chỉ nói tiêu diệt lão đại của sơn trại Hổ Uy, cũng không nói để cho anh cùng hắn so tiễn thuật a. Bất luận là tiêu diệt thế nào, chỉ cần hắn chết là được. Hơn nữa nhóc xem tiễn thuật của người trong thôn, có mấy người rất lợi hại, tính ra không phân cao thấp so với anh. Ngay cả bọn họ đều thắng không được, anh không cảm thấy ta chính diện tỷ thí nhất định có thể thắng. Bất quá đánh lén thì không giống, chúng ta vẫn rất có cơ hội.”

Tiểu Bạch câm lặng, nghiêng mắt nhìn ta. Ta nhào nặn đầu của nó, nhóc con này càng ngày càng không biết lớn nhỏ, còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta.

Nhận rõ phương hướng một chút, ta chạy hướng về tòa núi cao nhất xa xa kia, Tiểu Hắc ở bên chân ta như một cái bóng, theo sau cước bộ của ta.

Thôn trưởng không nói sai, vượt qua ngọn núi này ta liếc mắt một cái liền thấy được tòa sơn trại xây trên bờ sông kia. Trại không lớn, vài toà lầu gỗ một tiểu viện. Người cũng không nhiều, thế nhưng trước cửa chính còn dựng hai tiễn tháp, phòng thủ thực nghiêm.

“Chủ nhân, thế này sao đi vào a? Tiễn của anh có thể bắn xa như vậy không?”

Tiểu Bạch ở bên tai ta nói thầm, nghe ngữ khí thực hưng phấn. Nhóc con vừa mới lật bạch nhãn với ta, lúc này ngược lại so với ta còn tích cực hơn.

“Ngốc, cho dù anh có thể bắn chết hai thủ vệ kia, người bên trong cũng sẽ lập tức biết có chuyện xảy ra. Chúng ta có thể đánh thắng được nhiều người như vậy? Sợ là sẽ bị tên lão đại kia bắn thành cái sàng. Loại chuyện đánh lén này phải lặng lẽ mà làm.”

Ta nhìn nhìn con sông nhỏ chảy qua từ bên cạnh sơn trại kia, lần mò đi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.