Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 11: Tiết 11




Editor: Toujifuu

***

Cái gọi là “cao thủ” trong 《 Thế Giới 》, đều thừa nhận cùng một chân lý —— vô luận chức nghiệp nào, chỉ dựa vào kỹ năng hệ thống cho là không có khả năng lên đến đỉnh cao. Khác nhau lớn nhất giữa cao thủ cùng người chơi bình thường, ngay bởi hết thảy cao thủ đều rất coi trọng đối với động tác cơ sở. Những động tác không phải kỹ năng đó, sau khi bắt chúng nó luyện thành bản năng, sẽ đề cao ẩn tính đối với kỹ năng cá nhân. Chém, bổ, đâm, khiêu của kiếm sĩ, nhảy, vọt, né của thích khách, chính xác, tốc độ tay, lực cảm ứng của cung tiễn thủ, đối với người của ba chức nghiệp công kích vật lý này mà nói tác dụng của những động tác cơ bản trong cơ bản này đối với sự gia tăng năng lực bản thân tuy rằng nhỏ bé đến mức rất khó có thể nhận biết, nhưng lại là nơi then chốt quyết định thắng bại khi hai đối thủ lực lượng ngang nhau so đấu.

Những luyện tập cơ bản này không có tiêu chuẩn nào đo lường, không giống kỹ năng hệ thống cho, ngươi có thể thấy nó thăng cấp lúc nào, mỗi một lần dùng tăng bao nhiêu độ thuần thục… Luyện tập động tác cơ bản chỉ có thể tự mình cảm giác tiến độ, thiết kế nội dung luyện tập. Vốn ta cũng không biết những điều này, nhân vật ngự thú sư trước đây của ta cần thiết chính là vận động đầu óc nhanh, vô duyên với những hoạt động thể lực này. Thế nhưng hiện tại không được, cung tiễn thủ cũng là một trong những chức nghiệp cần thiết luyện tập. May mắn ta đã từng lãnh giáo qua người ta về thường thức phương diện này, căn cứ đặc điểm của cung tiễn thủ, ta thiết kế phương pháp một bên luyện cấp một bên luyện kiến thức cơ bản. Vì thế, ta đặc biệt chọn địa phương người ít quái nhiều này, ai biết còn có người cũng chạy tới cùng ta. Ta nghĩ người này không phải là gà mờ cái gì cũng không hiểu rõ, mà chính là lão thủ trong trò chơi mang mục đích tương đồng với ta.

Kiếm sĩ kia chiếm cứ một khu vực cách không xa cửa vào, ta không muốn đoạt với anh ta, đành phải đi vào trong. Lúc đi ngang qua bên cạnh người nọ, ta hiếu kỳ mà liếc một cái, không khỏi ngẩn ngơ. Ban nãy xa xa nhìn người này, ta đã biết anh ta thực cao. Không nghĩ tới đến gần nhìn càng có thể cảm giác được sự cao lớn của người này. Lấy thân cao một thước bảy của ta nhìn anh ta còn phải ngước nhìn, người này ít nhất trên một mét tám lăm. Như vậy còn không đến mức khiến cho ta ngẩn người, chân chính chấn ta ngã, là trông anh ta thực sự quá… cool. Ta cảm thấy từ cool này căn bản là tạo ra vì anh ta. Ngũ quan tuấn mỹ khắc sâu như pho tượng, phối với một mái tóc dài cùng trường bào cổ trang, chính là một quý công tử cổ đại chân chính. Đáng tiếc không có biểu tình gì, thần tình chỉ chuyên chú đến kiếm chiêu nơi tay rất có khí chất của cao thủ (Nếu như không nhìn đẳng cấp của anh ta ^^).

Có lẽ là phát hiện ta đang theo dõi anh ta, nam nhân kia nhìn lướt qua đây. Ta kinh giác bản thân cư nhiên ngẩn người đối với tuấn nam này, thực sự quá không lễ độ. Cười cười ngượng ngùng với anh ta, nhanh chóng quay đầu tránh ra. Tính tình người kia thoạt nhìn không phải rất tốt, ta vẫn không nên gây sự tương đối tốt.

Đi khoảng chừng năm phút đồng hồ hướng vào trong, ta tìm được một khối tảng đá cao lớn leo lên. Chức nghiệp viễn trình chính là có chút chỗ tốt ấy, tìm địa thế tốt đứng xa xa vừa vặn có thể công kích, không cần chạy loạn khắp nơi, người ta thường nói đùa là “bắn tỉa”. Có lẽ trong nội tâm ta cũng là một người thực lười đi, đặc biệt chung tình với loại phương thức công kích này. Đứng ở trên tảng đá này có thể thấy rất xa, trời biển xa xa một màu khiến người ta vui vẻ thoải mái, thân ảnh của suất ca chuyên tâm đánh quái phía sau cũng khiến ta sinh ra lòng phân bì (suất ca = anh giai đẹp trai =))). Lại nói như thế nào ta cũng từng là nhân vật nổi danh trên bảng chức nghiệp, cũng không thể bại bởi anh ta.

Nhìn chung quanh trái phải, ta tìm một con cua lớn trong tầm bắn làm mục tiêu đầu tiên. Rút cung, cài tên, nhắm chuẩn, bắn! Sau đó, liền hoa hoa lệ lệ mà bắn trật… -_-

Nhánh tiễn kia không bắn trúng giữa hai mắt cua ta nguyên bản nhắm chuẩn, mà là bắn lên vỏ cua một thân cứng rắn rồi rớt qua một bên. Ta hắc tuyến đầy đầu. Vỏ cứng của cua là rất có danh, lấy lực lượng hiện tại của ta, căn bản không có khả năng bắn thủng. Vì vậy ta muốn giết nó, chỉ có thể nhắm chuẩn công kích nhược điểm giữa hai mắt mới được. Ta cũng biết bản thân chưa bao giờ luyện qua cung tiễn, vì vậy đặc biệt tìm con bự làm bia ngắm, nhược điểm kia cũng dễ ngắm hơn một chút. Không nghĩ tới vẫn không bắn trúng, trái lại làm con cua bự kia phẫn nộ, bày ra mấy cái chân bự tăng tăng tăng bò về phía ta. Sau khi ta luống cuống tay chân giải quyết xong con cua này, mới thở phào nhẹ nhõm cảm thán may mắn đây là trò chơi, bản thân cung tiễn thủ có kỹ năng bị động Nhắm Chuẩn, bằng không khoảng chừng ta bắn ra hết thảy tiễn cũng bắn không đến được trên người con cua đáng hận kia. Quay đầu lại nhìn nhìn, cái loại bộ dáng ban nãy kia không bị người thấy chứ? Ân, nam nhân cool kia cách rất xa, nhìn bộ dáng chuyên tâm đánh quái ban nãy của anh ta, chắc là sẽ không chú ý tới bên ta. May mắn may mắn, bằng không một đời anh minh của ta a, liền bị hủy rồi. (Ngươi có cái thứ này sao?)

**********************

Lăng Thiên chém lật con cua lớn trong tay, buông kiếm chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Độ bền của thanh kiếm này chỉ còn một chút, lại phải đổi. Đây là thanh kiếm thứ ba dùng hư, trong bao còn có hai thanh, chờ toàn bộ dùng hết liền trở về. Thu hồi vỏ cua rớt ra, Lăng Thiên thở hắt ra, ngẩng đầu lên.

Tiểu tử đi qua ban nãy kia đến chỗ nào rồi? Không nghĩ tới bây giờ sẽ còn có người đến địa phương này. Lúc nào mà những tên nhóc vỏ cứng khó gặm này cũng có người yêu thích? Hay mục đích của cậu ta cũng là tiến hành luyện tập cơ sở? Lăng Thiên không phí khí lực gì, vừa nhấc mắt liền thấy được bóng người nơi chỗ cao phía trước. Chỉ thấy cậu ta đứng ở trên tảng đá lớn, đang hoa chân múa tay vui sướng. Nhìn một hồi lâu, Lăng Thiên mới phát hiện cậu nhóc kia là đang đối phó một con cua. Đáng tiếc cậu ta để cho cua gần người, một cung tiễn thủ cận chiến thực sự quá không sáng suốt, mới biến thành luống cuống tay chân. Lăng Thiên không khỏi buồn cười, có lẽ đó thật là tay gà mờ đi, cung tiễn thủ đến bắn cua, nếu như không phải cao thủ cũng chỉ có thể là gà mờ cái gì cũng đều không hiểu. Lăng Thiên kết luận người này không cần bao lâu nữa sẽ rời đi.

***********************

Bất tri bất giác nửa ngày đã qua. Ngay từ đầu hoàn toàn bắt không được cảm giác, đến bây giờ đối với con mồi bất động cơ bản đều có thể bắn mười phát trúng chín, có thể nói là tiến bộ cực đại, cũng khiến ta khắc sâu cảm thụ được sự gian nan luyện tập của cung tiễn thủ. Lắc lắc cánh tay có chút mỏi nhừ, ta đặt mông ngồi xuống trên mặt đất. Kiểm kê thành quả nửa ngày, hiệu suất thực sự không cao, tính toán cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ lỗ vốn. May mắn nhận một nhiệm vụ, hy vọng chút trợ cấp ấy có thể san bằng tổn thất.

Tích ——

Ta nghe được một trận thanh âm nhỏ bé, vô ý thức nhấn chọn ra bảng thông tấn. Thấy bảng hảo hữu trống rỗng mới nhớ tới nhân vật hiện tại này không có bất luận một hảo hữu nào, là ai sẽ tìm ta? Tên đang lấp lánh trên kênh trò chuyện ta cũng không nhận ra, Phấn Hồng Trân Châu, thoạt nhìn như là tên của một nữ hài tử.

“Uy, ca, là em nha! Có phải khiến anh kinh hách hay không? Ha ha ha, không nghĩ tới chúng em nhanh như vậy đã vào được đi.”

Mới lấy ra thiết bị trò chuyện, một trận tiếng kêu to sang sảng truyền đến, ta không khỏi nghiêng tai qua một bên.

“Tiểu Lộ? Em không phải nói ngày mai mới đến sao?”

“Chúng em chờ không được a. Mới lấy được mũ giáp, đều muốn tiến vào xem. Dù sao chơi trò chơi này cũng có công năng trợ giúp ngủ sâu. Anh không nên kêu em Tiểu Lộ, đây là trò chơi, kêu em Phấn Hồng Trân Châu. Tiểu U cùng Anh Tử cũng vào rồi, Tiểu U kêu Chanh Hoàng Thủy Tinh, Anh Tử kêu Thanh Lục Mã Não. Chúng em đều ở cùng một Tân Thủ Thôn nha, may mắn có công lược anh cho, bằng không chúng em cũng không biết nên làm gì bây giờ.”

“Không sao, trước cấp mười thăng rất nhanh, chờ lúc các em đi ra, có thể tập trung đến chỗ anh. Anh chọn chính là Hải Duyên Thành, cảnh sắc cạnh biển rất tốt, các em sẽ thích.”

“Thật tốt quá, vẫn là ca anh nghĩ chu đáo. Vậy ca, em hiện tại nên làm gì?”

“Đi tìm thôn trưởng trước nhận nhiệm vụ tân thủ. Nhiệm vụ đầu tiên rất dễ giết, em có thể căn cứ gợi ý đi từng bước một. Đúng rồi, em chọn chức nghiệp gì?”

“Ngự thú sư. Ca anh không biết đâu, em xem phim tuyên truyền của 《 Thế Giới 》, Mạc Ly bên trong kia thật là lợi hại! Em liền chọn ngự thú sư, nói không chừng ngày nào đó cũng có thể triệu ra Thanh Long đây.”

Ta cười khổ, nha đầu ngốc, em thực cho rằng Thanh Long là dễ triệu như vậy a? Hơn nữa Mạc Ly kia thực sự cũng không có gì lợi hại, triệu hoán Thanh Long bất quá chỉ là cử chỉ đập nồi dìm thuyền, em không nên thực sự như cậu ta mới tốt.

“Ngự thú sư sơ kỳ tốt nhất nên triệu Bích Thảo. Nó có thể công có thể thủ, chờ triệu đến lúc trên cấp hai còn có thể xuất ra một kỹ năng quấn, đối phó gà nhỏ ếch xanh gì gì đó cũng đủ. Hai người kia thì sao?”

“Tiểu U chọn nhạc sĩ, Anh Tử dùng chính là đạo sĩ. Nghe nói lực công kích của đạo sĩ rất mạnh, nhỏ nói về sau muốn làm tay chủ công đây. Ha ha.”

Ta vừa nghe liền hôn mê, mấy nhỏ này thật đúng là biết chọn a, toàn bộ là chức nghiệp pháp hệ, chẳng lẽ công lược ta cho mấy nhỏ đều không nghiêm túc xem sao? Nguyên bản cũng không nghĩ mấy nhỏ có thể giúp đỡ được bao nhiêu chuyện, thế nhưng không nghĩ tới ba nữ tử này làm triệt để đến như thế. Lần này hay rồi, ba pháp hệ cộng thêm một cung tiễn thủ, một người có thể chống có thể kháng cũng không có, căn bản là tổ không được một tiểu đội công phòng hoàn chỉnh a. Tính tính, cũng là ta tính sai, ba con gà mờ nhỏ này làm sao biết cái gì là phối hợp chức nghiệp, xem ra ta đành phải vất vả một chút. May mắn mấy nhỏ cũng chỉ đến chơi chơi mà thôi, cẩn thận một chút là được. Hơn nữa ba nữ tử đều thực khả ái, nói không chừng về sau cũng sẽ có cao thủ nguyện ý mang theo chơi, chỉ cần cẩn thận không nên chịu thiệt là tốt rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.