Võng Du Chi Lão Tử Là Genji

Chương 10: Phong tình vạn chủng - Lâm Mị Nhiên!




Đến trước tiệm vũ khí, hắn liền rảo bước đi vào. Thấy lão thợ rèn đang chăm chú lấy lau lau cây kiếm vừa mới rèn xong, hắn mới gõ gõ bên cạnh tường phát tiếng.

Lão thợ rèn quay đầu nhìn sang, lau lau vài lượt rồi mới để cây kiếm xuống vào giá đỡ rồi mới đi lại trước mặt Phạm Huy hỏi:

“Tiểu tử, làm xong yêu cầu của Dương Lan rồi hả? Ngươi đến đây lại có việc gì nữa?”

Phạm Huy cười cười, nhìn lấy xung quanh tiệm vũ khí, bên trên treo những thanh vũ khí kim loại sáng loáng nhìn vô cùng đẹp đẽ mới mẻ. Nhìn quanh một lúc, hắn mới phát hiện một thanh katana đặt ở một góc khuất trên cạnh tường. Hắn chỉ chỉ cây kiếm đó rồi nói với lão thợ rèn:

“Lão thợ rèn, ta muốn mua một thanh vũ khí mới.”

Lão thợ rèn gật gù, phất phất tay bảo hắn: “Chọn đi, xung quanh toàn thứ ta mới rèn mấy hôm nay thôi, còn rất tốt.”

Phạm Huy gật gật đầu, hắn nhìn cũng không nhìn liền chỉ cây kiếm kia nói: “Ta muốn thanh kiếm kia.”

Lão thợ rèn quay đầu nhìn thấy thanh kiếm Phạm Huy chỉ, đi đến bên cạnh nó rồi nhấc lên, rút một phát “choeng” ra, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, nhìn rất sắc bén, đường lưỡi hơi cong, độ dày thỏa đáng, lão thợ rèn dùng một tay cầm kiếm vụt vụt vài phát, tiếng gió hò hét “vút vút” theo từng nhát kiếm chém xuống. Lão thợ rèn cuối cùng cho kiếm vào bao, ném cho Phạm Huy nói:

“Kiếm này ta rèn lâu rồi, là tác phẩm đắc ý của ta, nhưng không ai dùng đến loại kiếm katana này nên ta mới để một bên. Giờ ngươi mua nó, giá chỉ 2000G.”

Phạm Huy nhẹ nhàng rút kiếm ra rồi, lưỡi kiếm một lần nữa ra khỏi vỏ, hắn dùng tay miết theo lưỡi kiếm nhẹ nhàng từ đầu lưỡi xuống rồi lấy một tay quăng thanh kiếm lên, thanh kiếm xoay xoay vòng rồi lại rớt xuống, Phạm Huy dùng lấy một ngón tay đỡ lấy đầu nhọn của nó. Không biết do thiết trí của trò chơi hay điều kì lạ diễn ra, lưỡi kiếm đâm vào ngón tay hắn nhưng không chảy máu.

Hắn mỉm cười một cái, rút nhẹ lưỡi kiếm ra, lúc này tay hắn mới chảy từng giọt máu tong tong… Hắn thầm khen hảo kiếm, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, hắn rất hài lòng.

Rồi hắn bỏ lưỡi kiếm vào bao, trả 2000G cho lão thợ rèn, hắn cảm tạ lão thợ rèn một câu rồi quay đầu bước ra khỏi tiệm.

Hắn lúc này mở hành trang, tích vào đeo Thiết Diện Quỷ mặt nạ lên cùng với phục dụng lấy Tâm Mãng Hoa. Rồi hắn nhìn thanh kiếm hắn mới mua cũng thay luôn thanh kiếm gỗ tân thủ của hắn.

“ Trang bị - Tinh thiết kiếm katana ( Bạch)

Yêu cầu cấp độ: 3

Sức tấn công: 16-20

Công dụng: không.”

Rồi hắn nhìn lại bên bảng số liệu của hắn thay đổi.

Tên nhân vật: Phạm Huy

Đẳng cấp: 05

EXP: 100/2300

HP: 630/630

MP: 200/200

Sức mạnh (STR): 11 - 3%

Nhanh nhẹn (AGI): 18 - 21%

Sức khỏe ( VIT): 12 - 24%

Trí tuệ ( INT): 5 - 0%

May mắn ( LUK): 8 - 0%

Sức tấn công vật lý ( ATT): 38 - 60

Sức tấn công ma pháp ( MATT): 0 - 0

Tỷ lệ bạo kích ( CRIT): 0.3%

Sát thương bạo kích ( Dmg crit): 3%

Tỷ lệ xuyên giáp ( Piercing chance): 0%

Phòng thủ vật lý ( Weapon DEF): 31

Phòng thủ ma pháp ( Magic DEF): 18

Tỷ lệ đỡ đòn ( BLOCK): 5%

Tỷ lệ né đòn ( AVOID): 0.75%

Thiên phú đặc biệt - Liên kích tất sát: Mỗi một lần hạ sát được đối thủ, sẽ lập tức giảm 15 giây hồi chiêu của kỹ năng và kỹ năng tiếp theo đó sẽ không tốn năng lượng ( Mana point) và Khi gây thương tổn 10 liên kích, sẽ đánh một dấu ấn lên người đối phương, đánh vào người đối phương sẽ hồi lại cho bạn 5% máu tối đa.

Danh hiệu: Không có.

Kĩ năng danh hiệu: Không có.

Huy chương: Không có.

Lúc này kĩ năng liên kích đã là ( 56/100) điểm thuần thục.

Nhìn cả bảng kĩ năng chỉ có duy nhất một kĩ năng mà hắn cảm thấy tổn thương một vạn điểm xuyên tâm… Cơ chế phát sinh sáng tạo kĩ năng quá khó, trừ khi kiếm được sách kĩ năng không thì cũng khổ cả đời.

Hắn thay đổi đồ đạc dò xét thuộc tính xong lại đi lòng vòng quanh co quanh thôn kiếm nhiệm vụ.

Đang quanh co bỗng hắn vỗ đầu một cái, tự nhủ:

“Quên mất, còn nhiệm vụ ẩn tàng mà, ta đã cấp độ 5 rồi, thật sự là thất sách!”

Hắn mở bản đồ lên, tìm phương hướng đi về trung tâm tân thủ thôn tìm lão thôn trưởng rồi mới tiếp tục đi về hướng đó.

Đến gần trung tâm của thôn, hắn thấy lão thôn trưởng đang ngồi ở ghế trước cửa, tay dùng quạt quạt nhẹ nhàng vài cái gió thổi, một mặt yên tĩnh hưởng thụ khung cảnh trước mặt. Hắn vội vàng đi đến trước mặt lão nhân gia, nhẹ nhàng gọi hắn: “ Lão thôn trưởng, lão thôn trưởng.”

Lão thôn trưởng đang nhắm mắt hưởng thụ lấy không gian yên tĩnh của mình, tự dưng nghe thấy có tiếng người gọi, nhẹ nhàng mở mắt, nhìn rõ diện mạo người trước mặt, hắn lại nhắm mắt vào nói:

“Tiểu hỏa tử, ngươi còn sống?”

Phạm Huy ngơ mặt, cái gì mà còn sống, hắn vẫn sống rất tốt có được không? Chắc chắn lão thôn trưởng nghĩ hắn không sống nổi qua cái lần nhiệm vụ kia đây mà, thật là lão hắc tâm, già mà không đúng đắn! Hắn vội vàng chào hỏi Lão thôn trưởng một câu rồi hỏi xem có cái việc gì cần hắn giúp đỡ không?

Mới mấy tiếng trôi qua, hắn lại đã quên mất cái nhiệm vụ ẩn tàng này vốn là một cái hố sâu vạn trượng rồi. Giờ hắn lại tự chui đầu vô lưới, lão thôn trưởng cũng thở dài rồi đứng lên, trong đầu ngẫm nghĩ, quả nhiên tiểu tử này còn nộn lắm! Thôi thì ta lên một bài học miễn phí cho hắn để tránh tiểu hỏa tử này ra đời lăn lộn bị người gạt vậy!

Lão thôn trưởng đứng lên, quạt quạt trong tay cây quạt vài cái rồi lúc này mới nói:

“Tiểu hỏa tử, ủy thác tiếp theo là ngươi đi ra tửu lầu mua lấy một bình Nữ nhi Hồng, rồi đưa đến Tây Nam khu, tìm nhà của một vị nữ tử tên Lam Mị Nhiên là được.”

Tiếng hệ thống nữ nhẹ nhàng vang lên: “Ding ding, người chơi đã nhận được Ẩn tàng nhiệm vụ - Mua Rượu cho Lam Mị Nhiên.”

Tên nhiệm vụ: Mua Rượu cho Lam Mị Nhiên

Nội dung: Lam Mị Nhiên là một người yêu rượu như mạng, đang rất cần rượu. Ngươi hãy mua 1 bình rượu Nữ Nhi Hồng mang đến cho nàng.

Yêu cầu: 0/1 bình Nữ Nhi Hồng

Phần thưởng: 800 EXP, 800G cùng giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ.

Phạm Huy nghe ngớ ngẩn cả người, đơn giản như vậy? Mỗi mua rượu thôi hả, hắn bắt đầu nổi lên tính hoài nghi nhiệm vụ này có gì đó mờ ám. Hắn nhịn không hỏi cúi đầu ghé vào tai lão thôn trưởng hỏi nhỏ:

“Lão thôn trưởng, ngài nói vị nữ tử tên Lam Mị Nhiên không phải là có dung nhan ma chạy quỷ trốn như vị tiểu thư Lý Miên Lạc đó chứ?”

Lão thôn trưởng cười haha nhẹ một câu, quơ quơ đầu nhẹ nhàng nói với hắn: “Ngươi nghĩ ai cũng trời sinh giống vị kia sao, không không, ngươi lầm, lần này thật sự là một mỹ nhân hiếm có, là một trong tứ đại mỹ nhân của thôn ta. Ta không dối gạt gì ngươi, người nào đến đó nhìn Lâm Mị Nhiên cô nương kia một cái, là người đó sẽ u mê trong ôn nhu hương không lối để về!”

Quào, mạnh như vậy, Phạm Huy giật cả mình, lão thôn trưởng thành công dẫn dụ được hắn, hắn lúc này rất tò mò lại có chút mong chờ nhìn xem vị tiểu thư Lâm Mị Nhiên kia có sắc đẹp như nào lại được lão thôn trưởng khen là một trong tứ đại mỹ nhân vậy. Hắn vội vàng chào tạm biệt lão thôn trưởng, rồi quay đầu chạy thật nhanh đến tửu lầu mua rượu. Lão thôn trưởng nhìn thấy hắn chạy nhanh như vậy, tay phẩy phẩy cái quạt trong tay vài cái, cái tay còn lại để kiểu nhìn như một vị sư phật hiền hòa, mồm lẩm bẩm: “ Thiện tai, tiểu hỏa tử, mong là ngươi sẽ lại sống sót mà trở về. Ài, tuổi trẻ a tuổi trẻ, thật là nhiệt tình đâu.”

Phạm Huy tìm đến tửu lâu, bỏ 500G ra mua một bình Nữ Nhi Hồng rồi đi về hướng tây nam tìm nhà của Lâm Mị Nhiên. Đi được một đoạn, dò hỏi từng người trong thôn, cuối cùng họ chỉ về một căn nhà rất to, chính xác hơn là biệt thự rồi. Hắn liền đến trước cửa, gõ gõ một hồi, rồi xách bình Nữ Nhi Hồng đứng thẳng ở đó, tâm tình hắn rất thấp thỏm, không biết vị mỹ nhân này như thế nào. Nếu như Lý Miên Lạc…

Haha, hắn sẽ không cần biết, quay đầu liền chạy!

Đứng được một lúc sau, cửa mới “cạch” một cái, một vị nữ tử với mái tóc đen nhánh dài thẳng tuốt xuống sống lưng để vạt sang một bên, đôi mắt dài hẹp sắc xảo, lông mi cong vút lên, đôi lông mày liễu thẳng đẹp đẽ cùng với bờ môi cong đỏ mọng tươi sắc. Trên thân nàng mặc một chiếc váy dài xẻ tà lộ ra đôi chân dài thon thả trắng nõn đầy mê hoặc cùng với đôi tay mịn màng bé nhỏ, từng ngón tay dài nhưng không gây cảm giác gầy thô mà là một cảm giác như tác phẩm nghệ thuật đầy tự nhiên. Trước mắt Phạm Huy đập vào mặt là một đôi gò bồng đào to căng mềm, cái váy cổ xẻ sâu xuống lộ hẳn một khe rãnh ngực cùng lộ rõ một chút làn da trắng của cặp bồng đào đó ra ngoài khiến hắn hơi nóng nóng mũi.

Nàng nhìn Phạm Huy ở trước mắt, rồi con mắt đảo xuống lại đảo lên nhìn một chút bình rượu trong tay hắn, rồi cười hỏi một câu, giọng của nàng êm ái mà dụ hoặc thỏ thẻ như một vị nữ tử yếu đuối cần được bao bọc vậy:

“Công tử, ta giúp gì được cho ngươi sao?”

Phạm Huy ngớ người nhìn vị mỹ nhân trước mắt, rồi tiếp đó lúng tung giơ bình rượu ra, hắn cười cười ngượng ngùng đáp lời nói:

“Ta được lão thôn trưởng nhờ vả, mua một bình rượu Nữ Nhi Hồng mang đến cho cô nương.”

Lâm Mị Nhiên nhẹ nhàng nhận lấy bình rượu, rồi đứng sang một bên, nàng nhún người một cái rồi nhẹ nhàng cười nói: “Công tử, chắc công tử đi đến đây cũng đã mệt rồi, vậy sao không vào đây, uống một ly nghỉ ngơi một hồi, có rượu rồi, ta vào làm chút gì đó cho công tử ăn coi như thưởng cho công tử vất vả đi mua mang rượu đến giúp ta a.”

Phạm Huy ngơ ngốc nhìn nàng, ho khụ khụ một cái, rồi cũng bước chân đi vào: “Vậy ta liền làm phiền ngươi rồi, Mị Nhiên cô nương.”

Mị Nhiên cười yếu ớt một cái, rồi dẫn đầu đi vào, Phạm Huy theo sau cũng tiện tay đóng cửa lại nhìn về phía Lâm Mị Nhiên. Lúc này nhìn xung quanh trong nhà, thấy được Mị Nhiên là một người rất tinh mỹ, vật dụng bày rất đẹp gọn gàng mà lại rất có tính thẩm mỹ, hắn nhìn một hồi, Lâm Mị Nhiên cũng để hắn nhìn rồi nàng tự thân chỉnh ra một cái ghế rồi cúi người xuống châm một chén trà nhỏ trên mặt bàn, rồi nàng quay đầu đi vào trong căn bếp, lúc đi cặp mông to mềm được bao bọc qua hai lớp vải mỏng manh đánh qua đánh lại hai bên, nàng ngoái đầu lại nói với Phạm Huy một tiếng:

“Công tử, mời ngồi xuống uống ly trà, đợi một chút ta vào bếp nấu một ít đồ ăn để uống rượu.”

Phạm Huy à à vài cái, vẫn đang ngắm nhìn bốn phía rồi lúc sau hắn mới trở người đi ngồi lại trên ghế, tay nâng một chén trà tu cái hết sạch. Hắn thật sự rất khát, từ lúc bắt đầu đến giờ, vẫn luôn chạy quanh quanh làm nhiệm vụ. Trò chơi này cảm giác cũng quá chân thật một điểm đi.

Lâm Mị Nhiên vào trong bếp một lúc sau nàng đi ra bê lên khay đồ ăn để trước bàn, thức ăn gồm có 3 món và có 2 cái bát cùng 2 đôi đũa. Nàng lại lấy từ trên bàn 2 cái ly nhỏ ra, mở bầu rượu Nữ Nhi Hồng, nàng để vào trên mũi ngửi một cái, cái mũi nhăn nhăn nhìn nàng rất đáng yêu, khen lấy một câu: “ Rượu ngon, tốt uống nha.”

Rồi nàng rót lấy rượu tràn đầy hai cái ly, rồi tự tay cầm một ly đưa đến trước mặt Phạm Huy, tay đưa ra một cái động tác mời:

“Công tử, mời ăn, thưởng thức xem đồ ăn ta làm sẽ ra sao? Ngươi là người đầu tiên được ta tự thân xuống bếp làm cho đó.”

Phạm Huy ngượng cười một cái, xấu hổ xấu hổ, hắn cũng cầm lên ly rượu, đưa lên về phía Lâm Mị Nhiên nói: “Mời Mị Nhiên cô nương một ly cảm tạ chiêu đãi ta.”

Lâm Mị Nhiên cũng yếu ớt cầm lấy ly rượu lên, nhẹ nhàng cụng vào ly của Phạm Huy rồi nói: “Công tử, mời.”

Rồi nàng đưa lên trên môi, bờ môi bặm vào thành ly, nhẹ nhàng uống một ngụm, Phạm Huy cũng theo nàng uống một ngụm, rồi tay gắp lấy một đạo thức ăn ăn thử, hắn vừa cho vào miệng, cảm thấy miếng thịt như tan ra, mềm nhũn mà nhai thì hơi có vị ngọt, lại có chút cay cay của ớt cùng chút vị rau quyện vào cùng.

Phạm Huy vội vàng giơ ngón tay cái lên, ăn ngon khen không dứt: “Cô nương tay nghề quả là tốt đâu, có thể so sánh với đầu bếp hàng đầu, món này ăn quá ngon rồi.”

Mị Nhiên đưa tay che miệng cười khúc khích một cái, nàng dáng cười càng tuyệt, như một bức họa, mỹ nhân cười lại làm khung cảnh trở nên yên bình an vui hơn.

Phạm Huy cũng mở rộng tâm ra, ăn như hổ đói. Mị Nhiên nhìn hắn ăn như thế, mỉm cười tay cũng gắp lên một miếng vào bát, động tác kia ưu nhã, từ tốn chậm rãi bao nhiêu…

Cuối cùng, hai người ta một ly ngươi hai ly, một bình Nữ Nhi Hồng uống hết, không biết nàng lại lấy từ đâu một bình nữa, hai người lại cụng ly. Cuối cùng Phạm Huy con hàng này tửu lượng không ổn, ngã gục trên mặt bàn ngáy khò khò, còn Mị Nhiên? Nàng vốn yêu rượu như mạng, chút rượu này, chỉ để mặt nàng đỏ ửng lên mà thôi, nàng quơ quơ đầu, dùng tay xoa xoa đầu một cái, rồi dùng tay chống đầu, tay kia lắc lắc ly rượu, dáng vẻ lười biếng này của nàng rất câu hồn, nếu Phạm Huy nhìn thấy sẽ kêu to YÊU TINH hai chữ, nhưng đáng tiếc con hàng này tửu quá kém đã say đổ như điếu!

Cuối cùng, nàng đứng lên thu dọn lại bàn ăn, rồi nhìn Phạm Huy đang khò khò gục trên bàn, nàng mới dùng tay kéo hắn một cái vắt qua vai nàng, rồi đỡ hắn đứng lên. Đầu hắn tựa vào cặp gò bồng đào to lớn, lại mềm mại căng tràn đầy đủ đàn hồi, nước dãi rớt ra rơi xuống trên ngực Lâm Mị Nhiên.

Mị Nhiên đỡ hắn bước lên cầu thang, đưa lên trên lầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.