Mặc dù Khí nhi bị cá chép tinh đột ngột tấn công làm cho khiếp sợ đến choáng váng, song bản năng con người vẫn là để cho hắn ở trong thế ngàn cân treo sợi tóc nhanh chóng hướng chỗ khác tránh đi,bởi vậy tuy rằng trên người vẫn như cũ bị bọt nước đập đau nhức, nhưng hoàn hảo không bị một kích toi mạng, cẩn thận lui lại phía sau một chút, đứng ở chỗ bên ngoài mà cá chép tinh không thể công kích đến, Khí nhi vừa nhìn, máu đều chỉ còn có một chút ít, liền cấp cho bản thân làm một cái trì dũ thuật, lúc này mới yên lòng. Vừa nãy đã quên đem Thủy tiên bào mặc vào, bây giờ lực phòng ngự của Khí nhi cũng rất thấp, công kích cũng gần như không có, cho nên cá chép tinh kia mặc dù mới 12 cấp, nhưng cũng khiến hắn rất đau đầu. Có điều, tuy không có những cái khác, nhưng ý chí của Khí nhi rất kiên cường, tuy rằng hiểu rõ chính mình hiện tại không phải đối thủ của cá chép tinh, nhưng hắn vẫn tính liều mạng một phen. Cẩn thận quan sát một chút, phát hiện bọt nước của cá chép tinh phạm vi công kích tuy lớn, lực công kích mạnh (đối với hắn mà nói),nhưng phương pháp công kích hình như chỉ có một kiểu,vả lại mỗi lần sau khi công kích đều dừng lại một lúc khoảng 10 giây, vì vậy Khí nhi cầm lấy thanh kiếm chưa giám định kia yên lặng đợi thời cơ đến. (trang bị chưa giám định vẫn có thể sử dụng, nhưng chỉ có phân phối cơ bản nhất. Loại như y phục, giầy,mũ thì phòng ngự +1, kiếm đao …công kích +1, so với trang bị tân thủ còn kém hơn. Có điều chỉ có thần khí mới phải giám định.)
Chính là lúc này, khi một giọt bọt nước cuối cùng rơi xuống, Khí nhi vọt lên phía trước vài bước, kiếm cầm trong tay xem như ám khí hướng phía trước gắng sức ném….Chính giữa mục tiêu, cá chép tinh vùng vẫy hai cái liền bất động. Khí nhi vẫn đợi đến khi thi thể cá chép tinh biến mất mới dám tiến lên,nhặt kiếm rơi vào trong dòng suối lên, dùng tay áo lau khô, sau đó thả lại vào bao quần áo. Dù sao cũng là một tiểu BOSS, quái lợi hại nhất trong sơn cốc, cá chép tinh rơi ra không ít tiền, còn có 2 con mắt cá. Thật buồn nôn nga, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, Khí nhi vẫn là đem mắt cá bỏ vào trong gói đồ,lúc này hệ thống truyền đến nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Cuối cùng có thể xuất cốc rồi! Khí nhi hưng phấn muốn kêu to, có điều đột nhiên lại ngừng lại. Hắn nhớ kỹ “mụ mụ” hắn (nữ quỷ gặp khi mới tiến vào trò chơi) trước khi đi hình như có nói cho hắn Thủy tiên sẽ vì hắn mang đến vận may. Lại nhìn thoáng qua Hoa thủy tiên trong sơn cốc, tạm thời không nói đến bên ngoài sẽ có hoa thủy tiên hay không, cho dù có hẳn là cũng phải dùng tiền mua, không bằng liền thừa dịp bây giờ hái một chút làm đồ dự phòng đi, dù sao hái cũng không mất tiền.
Trong khi Khí nhi ở trong sơn cốc nỗ lực hái hoa, trong phòng máy chủ của 《Anh hùng vô địch khoảng không hư vô》đang phát sinh một trận rối loạn.
“Hắn lại lên rồi, lúc này chắc chắn không nhầm, nhanh đi nói cho lão đại đi.” Nam tử một đầu tóc hồng lẳng lặng nhìn chằm chằm một hàng dài con số bày ra trên màn hình, một số hiệu thứ 00000001 sáng lên.
“Thật tốt quá,rốt cục xuất hiện rồi. Đây là lần thứ hai hắn đăng nhập trò chơi, hắn hẳn là sẽ tiếp tục chơi đi?” Nam tử tóc vàng kia vẻ mặt biểu tình như trút được gánh nặng,để xác định lại nhanh chóng hỏi.
“Mặc kệ,dù sao người đến là tốt rồi, nghĩ biện pháp tìm được hắn đi.” Nam tử tóc hồng cũng không dám đảm bảo,nhưng trước tiên vẫn quyết định đi nói cho lão đại tin tức trong miệng bọn họ.
Hai người đi tới cửa phòng giám đốc, do dự một chút, gõ cửa đi vào. Trong phòng có một nam tử đang quay mặt vào máy tính làm việc, sau khi thấy hai người đi vào cũng không ngẩng lên một cái.
“Chuyện gì?” Nghe âm thanh là một nam tử phi thường trẻ tuổi.
“Cái kia…” Hai người đùn đẩy một phen, cuối cùng vẫn là nam tử tóc hồng mở miệng: “Người kia đã lên trò chơi rồi.”
“Phải không?” Lão đại gõ gõ cái bàn một chút, sau đó ngẩng đầu nói: ” Rốt cục xuất hiện rồi a.” Thì ra lão đại là một nam tử Trung quốc rất trẻ tuổi, có gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, lại thêm nụ cười đọng ở khóe miệng, quả thực mê chết người không đền mạng.Thế nhưng hai người trước mặt chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua….Thượng đế phù hộ. Về phần phù hộ ai, bọn họ cũng không biết,chỉ mong không phải bản thân.
Trở lại trong trò chơi,Khí nhi đã hái được không ít thủy tiên rồi, bởi vì không thể chồng lên, để tiết kiệm không gian chứa đồ, Khí nhi chọn ra khoảng chừng 30 đóa nhìn qua lớn lên xinh đẹp nhất bỏ vào trong túi đồ. Sau khi hoàn thành tất cả, hắn cuối cùng bước lên con đường xuất cốc.
“Ô, rốt cục nội thành phải đi đường nào a?” Mắt thấy thời gian dược hiệu của nại lực dược thủy sắp hết,Khí nhi lại ở trên đồng cỏ lớn đứng ngây ngốc, tìm không được lối ra. Không thể trách hắn, sinh ra ở một cái sơn cốc, không có cách nào nhận nhiệm vụ tân thủ, cũng không lấy được bản đồ Anh hùng đại lục sơ lược mà mỗi tân thủ đều có, không có bản đồ lại là lần đầu đi tới, rất khó ở trên mảnh đất lớn như vậy tìm được phương hướng, huống chi Khí nhi lại có chứng mù đường nữa chứ. Nhịn đau lấy ra bình nại dược thủy thứ hai uống xuống, đem độ đói bụng lại lần nữa dừng ở con số 5, lúc này mới lấy lại tinh thần tiếp tục tìm kiếm đường sá. Về phần cái bình không trong tay sao. Khí nhi thuận tay ném một cái, dù sao sau 5 phút nó cũng tự động biến mất,cũng không sợ bị người nói là phá hỏng cảnh quan môi trường. Ai ngờ người không may thì tai họa đến không ngừng, cái bình thuận tay ném đi kia, chết tử tế không chết lại rơi vào trên người một con yêu tinh. Yêu tinh, sinh vật hệ tự nhiên cấp 5, lực công kích,phòng ngự đều phi thường thấp thế nhưng thông thường đều là xuất hiện theo bầy đàn, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh, thân thể linh hoạt. Bởi vì giá trị kinh nghiệm của yêu tinh ít, lớn lên vừa đáng yêu lại không phải quái chủ động công kích, cho nên khi người chơi đi qua đồng cỏ lớn đều sẽ không công kích nó, nhưng mà Khí nhi trong lúc vô ý ném cái bình lại đập trúng, kết quả là dẫn tới toàn bộ yêu tinh xung quanh đó hướng về phía hắn vọt tới, đối với Khí nhi một người lực công kích và phòng ngự phi thường thấp mà nói thì không phải là một chuyện tốt, vì thế liền trông thấy trên đồng cỏ lớn, một người nào đó giống như con ruồi không đầu chạy loạn, đi theo phía sau là một đoàn tiểu yêu tinh đáng yêu.
“Cứu mạng a….” Vừa chạy vừa hô cứu mạng, nhưng vị trí của hắn hiện tại là khu vực xa xôi của Anh hùng đại lục, người chơi rất ít, cho nên chạy nửa ngày cũng không phát hiện một bóng người, bản thân ngược lại vớ vẩn xông vào trong một mảnh rừng rậm. Mảnh rừng cây này là một nhóm sinh vật hệ tự nhiên, bên trong có sói cấp 12, tinh linh cấp 18 và bạch hổ cấp 24, tuy cũng không phải sinh vật đẳng cấp cao, nhưng đối với Khí nhi mà nói đã rất khủng bố rồi, hơn nữa nhưng quái kia đều là chủ động công kích, Khí nhi chạy vào trong đa phần là cửu tử nhất sinh. Nhưng may mắn là, ở vào lúc cực kỳ nguy hiểm, vận may của hắn lại đến rồi. Một người nào đó đang ở trong rừng cây khi dễ (bắt nạt) bạch hổ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn.
Tuyệt Thế Minh Phong liền ra tay cứu giúp Khí Nhi,việc cứu người này đều không phải lương tâm hắn trỗi dậy, mà là tâm tình hắn vốn đã không quá tốt, sau khi nghe thấy tiếng kêu kia lại càng cảm thấy khó chịu,vì thể tiện tay gọi ra mấy u linh cấp 30 đem yêu tinh nhìn như to lớn thực ra không chịu nổi một kích phía sau Khí Nhi diệt sạch.
“Cảm ơn,cảm ơn ngươi.” Cuối cùng tránh được một kiếp, Khí Nhi rốt cục thở phào nhẹ nhõm,hắn ổn định lại khí tức nghĩ muốn nói lời cảm ơn với ân nhân, sau khi nhìn thấy người nọ không khỏi sợ ngây người. “Hoàng Phượng Minh…”
“Ngươi nói cái gì?” Tuyệt Thế Minh Phong không nghe thấy thanh âm bé như con kiến của Khí Nhi.
“A, không, không có gì.” Khí Nhi cuống quýt lắc đầu: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
“Thuận tiện mà thôi.” Nói xong Minh Phong liền không quan tâm đến Khí Nhi nữa.
Hắn hẳn chính là một trong song hoàng của học viện Kỳ Anh, Hoàng Phượng Minh đi? Không nghĩ tới lại ở đây đụng phải thần tượng của phân nửa nữ sinh trường chúng ta, nói ra nhất định không ai tin. Khí Nhi ngơ ngác nhìn người trước mắt, lâm vào trong suy nghĩ miên man.
“Này,này, này!” Minh Phong phi thường tức giận,hắn vốn định tiếp tục tìm bạch hổ phát tiết, lại cảm giác được hai đạo ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, hắn bị nhìn đến khó chịu cả người, nhìn lại, vậy mà vừa vặn chính là người kia. “Ngươi muốn làm sao?”
“A, xin lỗi, ta không phải cố ý không nghe thấy.” Khí Nhi vội vã giải thích, có điều Tuyệt Thế Minh Phong cũng không rảnh nghe người trước mặt này nói nói, hắn chỉ là có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm y phục trên người đối phương. Vừa rồi không phát hiện tên nhóc này hẳn là thái điểu (lính mới), trên người vậy mà lại mặc một bộ Thủy tiên bào. Bất cứ ai quen biết Hoàng Phượng Minh hoặc Tuyệt Thế Minh Phong đều biết, hoa hắn thích nhất chính là Thủy tiên,cho nên chơi trò chơi nửa năm,lần đầu tiên trông thấy Thủy tiên bào đương nhiên là không dời được ánh mắt.
“Cái y phục này bao nhiêu tiền?”
“A?” Khí Nhi thoáng chốc không phản ứng kịp.
“Ta hỏi cái y phục ngươi mặc trên người bao nhiêu tiên?” Tuyệt Thế Minh Phong ngước lên trợn trợn hai mắt, cái người này là kẻ đần độn sao?
“Ngươi nói Thủy tiên bào sao?” Khí nhi giật nhẹ y bào trên người: ” Ngươi muốn sao?”
“Đúng, ta muốn mua. Báo một cái giá đi.” Tiểu tử này tốt nhất không nên dùng công phu sư tử ngoạm, nếu không bản thân liền PK hắn, đoạt lấy. Minh Phong trong lòng nghĩ như vậy.
“Ân, 1000 ngân tệ được rồi.” Khí nhi suy nghĩ nửa ngày hộc ra một cái giá. Nếu như hắn nhớ không lầm, 1 ngân tệ bằng 100 đồng tệ, 1 kim tệ bằng 100 ngân tệ. Y phục này là bảo vật cao cấp, 1000 ngân tệ hẳn không tính là cao.
“1000 ngân tệ?” Tuyệt Thế Minh Phong quả thật không thể tin được cái giá hắn nghe thấy. Tiểu tử này không có đem thuộc tính ẩn dấu của y phục tới nhìn xem, hắn vừa nãy đã xem qua, chiếu theo cái thuộc tính này ít nhất trị giá 1000 kim tệ, hắn vốn nghĩ nếu như tiểu tử này hét lên 1500 kim tệ hắn cũng vẫn mua, dù sao cũng không thiếu tiền, không nghĩ tới hắn khai giá vậy mà thấp đến không bình thường, sẽ không phải là có cái âm mưu gì chứ? Minh Phong rốt cục tỉ mỉ quan sát người trước mặt. Kỳ thực Khí Nhi sở dĩ ra giá thấp như vậy, chẳng qua bởi vì lần đầu chơi võng du (lần khi còn bé kia đã quên rồi,không tính) cũng không biết giá cả thị trường, hơn nữa từ trước tới nay nghèo khó, hắn cảm thấy nếu như có thể bán được đủ 10$ như vậy thì tiền cơm một tuần sẽ không lo nữa. Mà lấy Hoàng Phượng Minh từ trước tới nay luôn nổi tiếng thông minh giảo hoạt, làm sao nghĩ đến chỗ đơn giản như vậy, chắc hẳn lại cho rằng người ta có cái mục đích gì nữa rồi.
“Rất cao sao?” Khí Nhi xấu hổ cúi đầu, bản thân quả nhiên quá tham rồi. “Vậy 100 thì tốt rồi. Xin lỗi, ta vừa mới vào trò chơi, không biết giá cả, xin ngươi không nên tức giận.” Chỉ mong hắn đừng tức giận,nếu không để cho đám nữ sinh kia biết bản thân lừa gạt thần tượng của bọn họ, hắn nhất định không cần sống nữa, cho dù hắn không phải cố ý.