Vốn Là Nhân Duyên

Chương 13




Sau khi Vân San xuất viện, Trịnh Thiên Vỹ ngay lập tức mua cho cô một chiếc xe đạp điện, còn giúp cô tìm một căn phòng trọ bé bé gần khu biệt thự Vạn Kim Phúc.

Thật ra, Thiên Vỹ rất muốn cô dọn hẳn đến ở tại nhà mình nhưng lần nào đề nghị, Vân San cũng đều lắc đầu từ chối, thêm nữa từ sau khi anh em họ giết chết Lê Đình Kỳ, Trần Đức Quân đã bắt đầu cảm thấy nghi ngờ tập đoàn AON, cho nên tạm thời cứ để Vân San ở nơi khác có lẽ sẽ tốt hơn.

Hôm đó, Vân San đang tất bật nấu nướng trong bếp thì nghe tiếng xe của Trịnh Hạo Vũ về tới căn biệt thự. Lúc thấy anh bước vào nhà, không hiểu sao trái tim của cô bỗng dưng lại cảm thấy rất vui vẻ. Kể từ sau khi ở Honduras trở về hai người vẫn chưa gặp nhau, nửa tháng này quay lại căn biệt thự số 14 để nấu cơm cho anh, cũng chưa có lần nào chạm mặt.

Hiếm khi anh về sớm như vậy, Vân San vốn định hỏi anh “vết thương thế nào rồi?”, “anh có khỏe không?”, tuy nhiên khi cô còn chưa kịp mở miệng thì phía sau lưng Hạo Vũ đột nhiên lại xuất hiện thêm một người phụ nữ nữa. Cô ấy rất xinh đẹp, vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng, từ phong thái đến cử chỉ đều thể hiện sự thanh nhã cao quý, chỉ cần dùng mắt thường đánh giá cũng có thể nhận ra được, đó chính là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, và cũng có lẽ là bạn gái của Trịnh Hạo Vũ.

Trông thấy cảnh tượng như vậy, mấy lời vừa định nói vừa nãy, Vân San rút cục đành phải nuốt ngược vào trong lòng, ngượng ngập mở miệng:

“Chào…anh...chị…ạ”

Trịnh Hạo Vũ không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quan sát Vân San từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt vẫn quá mức sắc bén khiến cho hai má cô bất giác nóng bừng lên, trái tim như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng.

Vân San không nhớ rõ đêm ở trên bờ biển Caribe đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ mang máng lúc hai người cùng nắm tay nhau chạy khỏi bọn người bịt mặt, cả hai rớt xuống một khe núi, sau đó cô bị rắn cắn, tảng băng Hạo Vũ là người buộc garo cổ tay cho cô.

Trong lúc hôn mê, Vân San đã mơ thấy một giấc mơ lặp lại rất nhiều lần. Trong giấc mơ ấy, có một người đàn ông đến bên cạnh giường bệnh của Vân San, nhẹ nhàng cầm tay cô lên xem xét miệng vết thương...Khi cô tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy lại là Trịnh Thiên Vỹ.

Không hiểu sao lúc đó, trong đầu cô lại xuất hiện một cảm giác "người đàn ông đó không phải là Thiên Vỹ", bởi vì anh ta chống nạng và bàn tay cũng rất lạnh. Tay của Thiên Vỹ ấm hơn.

Tình cảm của con người đôi khi rất kỳ lạ, cho dù có lý trí đến mấy, tìm được một người hoàn hảo đến mấy, tốt với mình đến mấy thì cũng vẫn xuất hiện một cảm giác không cam lòng. Khi đãn gặp đúng người rồi thì dẫu anh ta có nhiều khuyết điểm đến bao nhiêu, hoặc là mọi thứ trên trái đất này có đảo lộn thì người ấy vẫn đúng đến không thể nào đúng hơn.

Cảm giác bỗng dưng vui vẻ của Vân San khi thấy Trịnh Hạo Vũ trở về, nguyên do chính là như thế đấy!!!

"Anh, cô ấy là ai vậy?". Trần Đan Thanh bước lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Trịnh Hạo Vũ, dịu dàng hỏi.

Tầm mắt của Hạo Vũ vẫn không rời khỏi người của Vân San nửa giây nào, bờ môi lãnh đạm buông ra một chữ.

"Bạn".

Vân San vốn tưởng anh sẽ nói cô là người giúp việc, nhưng không ngờ Trịnh Hạo Vũ lại nói cô là bạn. Chỉ một từ bạn thôi mà cô đã cảm thấy vị trí của mình khi đem so với cô gái kia không hề thấp hèn một chút nào, trái lại trong lòng còn xuất hiện một loại cảm xúc ngọt ngào khó diễn tả.

"Chào cậu. Tớ là Đan Thanh". Đan Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, gật gật đầu chào Vân San.

"Chào chị...em là...San".

Nếu gọi một tiếng San thì sẽ nghe thấy cái tên này rất "nhà quê", Vân San sinh ra ở nông thôn, đương nhiên tên gọi của nông thôn sẽ có chút khác biệt với tên gọi của thành thị. Chẳng vì thế mà Thiên Vỹ thường hay gọi cô là San San, anh nói gọi như vậy dễ nghe hơn.

"San à? Tên nghe lạ quá, em bao nhiêu tuổi?"

"Em...hai mươi ba".

Trịnh Hạo Vũ đang định xoay người đi vào nhà bếp, đột nhiên khựng lại một giây. Vân San hai mươi ba tuổi, tức là kém anh 8 tuổi. Như vậy chắc là sinh viên đi làm thêm.

Nghĩ đến đây, Trịnh Hạo Vũ lại tiếp tục bước đi, vẻ mặt vẫn lạnh như cục đá.

Tần Đan Thanh chậm rãi bước đến gần Vân San, khóe miệng vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt lại âm thầm đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt. Quần áo loại bình dân, kiểu tóc phổ thông, các ngón tay cũng không hề sơn vẽ, trên người còn đang mặc một chiếc tạp dề, đây đích thực là người giúp việc. Tại sao một người thường không thích vòng vo như Hạo Vũ lại nói cô ta là "bạn".

"Chị hai mươi bảy tuổi, rất vui vì được gặp em"

"Dạ"

"San mới quen anh Vũ à, lâu nay chị chưa nghe anh ấy nhắc đến?"

Vân San nghe thấy vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút ngượng ngập, cô cúi thấp đầu xuống một chút, ngập ngừng trả lời:

"Không phải ạ. Em trai của anh Vũ thuê em đến nấu cơm cho anh ấy".

Dù Trịnh Hạo Vũ có nói thân phận cô thế nào thì cô cũng không thể chối bỏ được sự thật thân phận của mình. Những ai từng ở trong hoàn cảnh này đều có một loại cảm giác như cô, bởi vì bản thân khốn khó nên mới phải đi làm giúp việc cho người ta, trên đời có ai muốn bị coi là "người làm" bao giờ đâu. Hai anh em Hạo Vũ không coi thường cô như vậy đã là tốt lắm rồi.

"Vậy à? Vậy thì chị phải cảm ơn em mới đúng. Chị là vợ chưa cưới của anh Vũ, nhưng mà công việc quá bận rộn, không thể tự mình nấu cơm cho anh ấy, trong lòng cũng vì chuyện này mà cảm thấy rất áy náy. Sau này chuyện ăn uống của anh ấy, nhờ cả vào em nhé".

Một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng có lực sát thương lớn làm sao. Chỉ trong vòng vài chữ ngắn ngủi đã vạch định thân phận rõ ràng. Người ta là bà chủ tương lai, còn Vân San chỉ là người giúp việc.

Hoá ra chị ấy là vợ chưa cưới của Hạo Vũ, chẳng trách một người ưa sạch sẽ như anh lại dẫn chị ấy về nhà, còn để người ta ôm cánh tay.

Bất giác, Vân San có cảm giác mất mát trong lòng. Người đàn ông đứng số 1 trong lòng chị em phụ nữ toàn quốc là "hoa đã có chủ" rồi, không biết khi tin này truyền ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu cô gái nhảy lầu tự tử vì tình đây.

"Dạ, không có gì. Em nấu cơm xong rồi, em chào chị".

Vân San mỉm cười, cúi đầu chào Đan Thanh rồi tháo tạp dề mở cửa rời đi.

Lúc cô đi rồi, Trần Đan Thanh vẫn đứng ở bên cửa sổ chăm chú quan sát, đột nhiên cảm thấy một niềm bất an xông lên cổ họng. Cô gái tên San rút cục là như thế nào mà Trịnh Hạo Vũ lại phủ nhận công việc của cô ta, còn nói cô ta là "Bạn".

Nếu Đan Thanh nhớ không nhầm thì xưa nay Hạo Vũ không có bạn, nếu vợ chưa cưới cũng được tính là bạn thì từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có một người bạn duy nhất là cô mà thôi. Làm sao một người như Hạo Vũ lại có thể kết giao làm bạn với một người có thân phận thấp hèn như vậy được?

Bỗng nhiên Trần Đan Thanh nhớ lại một chuyện, lúc ở Honduras, Lê Đình Kỳ đã nói có một cô gái cứu Trịnh Hạo Vũ, hai người còn bị rắn cắn dưới khe núi. Chẳng lẽ lại là cô gái này?

Chỉ tiếc, khi cô ta còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng thì Lê Đình Kỳ đã bị Trịnh Hạo Vũ giết chết.

Trịnh Hạo Vũ chính là cái chum vàng kiếm tiền như nước mà tất cả phụ nữ đều muốn lấy làm chồng, không những thế, Đan Thanh đã bỏ ra công sức mấy chục năm để theo đuổi anh như vậy, trong lòng từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một mình Trịnh Hạo Vũ. Dù là bất kể ai cũng không được phép xen ngang vào cuộc hôn nhân này.

Bởi thế nên cô gái tên San đó, cô ta không thể không đề phòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.