Vốn Là Nhân Duyên

Chương 10




Do từ trước đến nay luôn phải đối diện với những nguy hiểm rình rập như vậy, cho nên trong hoàn cảnh này Trịnh Hạo Vũ không cảm thấy khó khăn gì lắm.

Bình thường mười mấy tên sát thủ do Alva cử đến anh có thể một mình xử lý gọn ghẽ, nhưng lúc ấy lại vô tình vướng vào cả Vân San. Thời khắc phải lựa chọn đó, bỏ mặc cô cũng không được mà muốn cứu cũng không xong, rút cục Trịnh Hạo Vũ đành phải đưa cả Vân San cùng chạy trốn.

Hai tiếng nữa trôi qua, ngoài trời nhiệt độ càng lúc càng giảm mạnh, trong quá trình hút máu từ tay của Vân San, anh cũng vô tình bị nhiễm độc. Hai người vừa bị thương vừa lạnh, Vân San ở phía bên kia có lẽ cũng đã sắp đến giới hạn chịu đựng cuối cùng, cả cơ thể đông cứng trắng bệch như tờ giấy.

Đúng lúc Trịnh Hạo Vũ quyết định tiến đến, dùng chút hơi ấm ít ỏi của mình để ôm lấy cô thì phía bên trên truyền đến hàng loạt tiếng súng nổ. Có lẽ là Trịnh Thiên Vỹ đã tới rồi.

Trên khe núi, phe của Alva và Thiên Vỹ đấu đá với nhau một sống một còn, tiếng đạn nổ, tiếng hò hét, tiếng người gào thét làm rung chuyển cả cánh rừng nguyên sinh bên vịnh Hog. Trịnh Hạo Vũ lắng tai nghe một hồi, cho đến khi mọi thứ đã yên ắng hẳn, anh mới đưa tay lên miệng huýt sáo.

Đối với hoàn cảnh này mà nói, hai anh em họ được rèn luyện qua chiến đấu, súng đạn nhiều năm, phần thắng chắc chắn nằm trong tay Trịnh Thiên Vỹ.

Trịnh Thiên Vỹ sau khi nghe thấy tiếng huýt sáo của anh trai mình, liền đem đèn chiếu tìm kiếm khắp nơi dưới khe núi, khi tìm thấy họ, cơ thể Vân San đã không còn phản xạ, Trịnh Hạo Vũ cũng sắp rơi vào hôn mê.

Thiên Vỹ gần như phát điên, ngay lập tức bảo trợ lý của Hạo Vũ là Lê Đình Kỳ cõng anh đến bãi đậu trực thăng, tức tốc đem về đất liền. Còn bản thân mình lại tự tay bế Vân San lên, chạy như điên như dại. Trong lòng Trịnh Thiên Vỹ thầm cầu trời khấn phật cho cả hai người có thể sống sót, nhưng thực tình khi nhìn sơ qua cũng có thể đoán được, San San nắm chắc đến 70% cái chết rồi.

***

Bệnh viện Honduras.

Điều kiện vật chất lẫn thiết bị y tế ở cộng hòa Honduras còn rất thô sơ, sau khi Hạo Vũ và Vân San được chuyển đến thì bác sĩ ở đây chỉ có thể sơ cứu và đưa cho Thiên Vỹ vài chai huyết thanh kháng độc loại bình thường.

Sau đó, cả đoàn người của Trịnh Thiên Vỹ lại nhanh chóng lên chuyên cơ để trở về Việt Nam chữa trị. Vừa ở trên máy bay, vừa truyền huyết thanh.

***

Bệnh viện lớn thành phố A.

Trịnh Hạo Vũ hôn mê suốt một ngày một đêm, đến ngày thứ hai thì tỉnh lại. Lượng độc tố trong người sau khi được truyền huyết thanh kháng nọc rắn loại tốt nhất, rút cục cũng được đào thải ra ngoài.

Khi anh tỉnh lại, người nhìn thấy đầu tiên là Trần Đan Thanh.

"Vũ, anh sao rồi? Có thấy đau ở đâu nữa không?". Đan Thanh buông cuốn sách trên tay chạy đến bên giường bệnh của Hạo Vũ, khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp ánh lên một vài tia lo lắng.

Trịnh Hạo Vũ mở mắt quan sát xung quanh một lượt, sau khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng khắp căn phòng bệnh thì mới cảm thấy tạm an tâm một chút. Anh yên lặng một lúc lâu, sau đó mới hờ hững mở miệng:

"Về rồi à?"

Trần Đan Thanh là con gái lớn của tập đoàn Vượng Phát, là thanh mai trúc mã của Trịnh Hạo Vũ và cũng là vợ chưa cưới của anh. Ở trong nước bấy giờ, tập đoàn AON và Vượng Phát có thế lực ngang nhau, một bên kinh doanh khoáng sản, một bên kinh doanh công nghiệp ô tô, tất nhiên AON có vốn doanh thu nhỉnh hơn một ít.

Trịnh Văn Nhiên bắt tay với Trần Đức Quân, để củng cố địa vị thương mại của cả hai tập đoàn, hai nhà liền đem Trần Đan Thanh đính ước với Trịnh Hạo Vũ. Từ nhỏ đến lớn Hạo Vũ ưa sạch sẽ, Đan Thanh biết tính tình anh như vậy cũng tỏ ra cực kỳ sạch sẽ để anh hài lòng, có thể nói, người bạn duy nhất mà Trịnh Hạo Vũ có thể coi là "không bẩn" chỉ có Trần Đan Thanh.

Năm Trịnh Hạo Vũ vừa rời quân ngũ, hai nhà lập tức tổ chức lễ đính hôn. Sở dĩ Hạo Vũ không phản đối cuộc hôn nhân này là vì mấy chục năm sống trên đời, anh chưa từng yêu bất cứ người nào, cũng không cảm thấy tình yêu có ý nghĩa gì. Đối với Trịnh Hạo Vũ mà nói, tình yêu có lẽ là thứ vô dụng nhất trên đời này, cho nên có yêu hay không, có kết hôn hay không thì cũng chẳng có gì khác nhau.

Còn đối với Trần Đan Thanh, người cô hâm mộ từ nhỏ tới lớn chỉ có Trịnh Hạo Vũ, đương nhiên đối với mối lương duyên này, cô cầu còn không được, nói gì đến từ chối.

Sau khi đính hôn, vì Hạo Vũ ra nước ngoài học Quản trị Kinh Doanh cho nên Đan Thanh cũng đi theo. Đan Thanh kém anh 4 tuổi, hiện tại vẫn đang theo học MBA tại Mỹ, lẽ ra bây giờ cô vẫn còn đang ở Chicago mới đúng.

"Em nghe ba nói anh bị thương cho nên lập tức mua vé máy bay về luôn. Vũ, anh làm sao để bị thương nặng như vậy, em rất lo". Giọng điệu Đan Thanh vừa mềm mại, vừa có phần nũng nịu nói với Trịnh Hạo Vũ, thật khiến cho người nào nghe được cũng đều muốn yêu thương.

Đúng lúc Trịnh Hạo Vũ đang lười không buồn mở miệng trả lời lại thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Thiên Vỹ quần áo chỉnh tề từ bên ngoài bước vào.

"Anh hai, tỉnh rồi à".

Hạo Vũ gật gật đầu, sau đó quay sang nói với Đan Thanh: "Anh muốn nói chuyện với Vỹ một chút".

Trần Đan Thanh nghe vậy cũng không dám hỏi gì nhiều, cô đưa tay nắm lấy bàn tay của Hạo Vũ, nhẹ nhàng nói: "Được, hai người cứ nói chuyện, em bảo dì Liên nấu đồ ăn cho anh". Sau đó, mở cửa đi ra ngoài.

Đan Thanh vừa đi, Trịnh Hạo Vũ liền ngồi dậy cầm khăn ướt ở tủ đầu giường lau sạch bàn tay vừa bị nắm.

"Anh, chuyện ở Honduras, em đã xử lý xong rồi". Trịnh Thiên Vỹ đứng tựa cửa sổ, nghịch nghịch mảnh rèm cửa, bình thản nói.

"Cô gái đó, sao rồi?".

Thiên Vỹ vốn tưởng rằng anh trai mình sẽ hỏi: tên Alva đó thế nào? hàng hóa ra sao? hoặc ít nhất thì cũng phải hỏi anh đã điều tra ra được ai là người bán đứng bọn họ hay chưa. Thế nhưng, câu đầu tiên mà Trịnh Hạo Vũ mở miệng, lại là hỏi về Vân San...Trong đầu Trịnh Thiên Vỹ cũng vì thế mà bỗng xông lên một cảm giác rất quái dị.

"Anh hỏi...cô gái nào?". Vì muốn chắc chắn hơn, Thiên Vỹ đành phải hỏi lại.

Hạo Vũ liếc mắt nhìn em trai, vẻ mặt lạnh như cục đá khiến cho Thiên Vỹ đột nhiên buốt sống lưng.

"À...anh hỏi San San ấy hả?". Trịnh Thiên Vỹ buông mảnh rèm trong tay "Cô ấy hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.