Volhar Sinh Tử Chấp Cùng Tay Làm Bạn Đi Cùng Nhau

Chương 4: 4: Cái Tên Định Ra Giao Ước Sinh Tử




"Thế nào? Ta nói sai sao?" Harry hơi nghiêng đầu, miệng mỉm cười nhưng với một nửa bên mặt và khóe môi đối diện vẫn còn dính đầy máu, Voldemort lại cảm thấy máu này khiến hắn bực bội và đáng hận nhất là hắn lại thấy bực bội hơn vì....máu này nằm trên người kẻ thù mình.

Chuyện quái gì đây?"Không phải chuyện của ngươi!" Voldemort quay đầu, giận dữ vì mình lại có thể thương xót cho kẻ thù."Nè, quay lại đây nhìn đi!" - Giọng cậu ta đột nhiên nghe gần như sát bên khiến Voldemort giật bắn quay đầu.Harry bước về phía hắn, đứng cách hắn chỉ hai bước chân, gương mặt mỉm cười và bàn tay dần đưa về phía hắn, tư thế đó.....bắt tay?"Giờ hai ta đang đứng chung thuyền, tạm thời hãy dẹp chuyện thù hận trước kia đã.

Ngươi chưa là Chúa Tể Hắc Ám ngu ngốc hủy dung, ta chưa là Kẻ Cứu Thế gì đó.

Tạm thời gác chuyện ân oán qua một bên, hai ta đều bị mắc kẹt khi không thể ra tay với đối phương còn gì?"Voldemort đơ người một lúc rồi dường như mới hiểu được cậu ta nói gì, hắn cười lạnh "Ngươi có thể dẹp bỏ được sao? Âm mưu trẻ con gì đây? Ngươi có thể dẹp qua chuyện cả gia đình Potter bị ta giết? Người thân của ngươi bị thuộc hạ ta giết? Dumbledore được ta hạ lệnh cho kẻ tâm huyết nhất giết? Bạn bè ngươi bị thuộc hạ ta đang đấu một mất một còn? Hogwarts lửa cháy? Potter, ngươi bỏ được sao?"Nụ cười trên mặt Harry biến mất, bàn tay cũng dần thu hồi về, một tia kỳ lạ lướt qua đôi mắt đỏ không ai kịp thấy.

"Sao? Ta nói đúng rồi?" Voldemort khinh thường cười lạnh quay người, hai tay xỏ vào túi quần, đầu hơi cúi xuống khiến mái tóc trước dài che đi gần hết khuôn mặt.

" Potter, đừng giả dùng từ bi và lòng rộng lượng giả dối Gryffindor với ta.

Sự tử tế giả dối của ngươi...."....khiến ngươi giống với lão Ong Mật đáng chết kia vậy....."......làm kẻ khác chán ghét.

Potter, Gryffindor và Slytherin là kẻ thù của nhau.

Chúa Tể Hắc Ám Grindelwar và Bạch Phù Thủy Vĩ Đại trong mắt đám ngu dốt kia - Dumbledore - đều là kẻ thù sống chết đấy.

Cả ta và ngươi.....cũng thế thôi!"Voldemort nói xong thì nhấc chân bước về phía cửa nhưng còn chưa được nửa bước thì cổ tay hắn bị người kéo lại, mà trong phòng này, chỉ có một.

Đôi mắt xanh biếc nhìn hắn kiên định và mở miệng."Còn chưa mà!""Hả?""Mọi thứ còn chưa bắt đầu còn gì!""Cái...?""Tất cả, tất cả....những chuyện ngươi đã làm còn chưa xảy ra mà!""Hah....hah..." Voldemort ngắt quãng hai tiếng thở rồi đột nhiên bật cười lớn "Ha ha ha ha ha..."Harry đứng yên mặc cho hắn cười, bàn tay cậu không buông tay người kia ra, bình tĩnh bắt đầu vận não quyết chiến lí luận với vị học trò thông minh nhất 10 thế kỉ gần đây và cũng là vị đã làm mưa làm gió giới phù thủy hơn 50 năm sau - Voldemort!"Ngươi cho rằng....." Cuối cùng, sau khi cười đã, hắn tiến sát gần Harry đặt lên ngực trái cậu "......ngươi có thể cản ta hay có thể thay đổi những chuyện mà ta muốn làm?""Chuyện ngươi muốn làm có nhiều lắm, chẳng qua, ta nghĩ ta không cần phải cản ngươi làm lại chuyện ngươi không còn muốn làm." Harry nhướng mày, cười khẽ nói "Ngươi nói đúng, có lẽ sẽ cản lại trước khi ngươi phá hủy giới phù thủy lần nữa.

So với mục đích ban đầu của mình, ngươi lại đi sai đường nên thay vì đổi mới giới phù thủy, ngươi lại phá hủy nó! Đúng chứ?""Dựa vào đâu ngươi cho rằng ta sẽ có lòng tốt đi thay đổi cái thế giới phù thủy mục nát đó? Còn nữa, việc ta muốn làm hay không muốn làm, ngươi cho rằng...mình biết được bao nhiêu?" Bàn tay đặt trên ngực trái bắt đầu cong từng ngón lại."Không cần phải nhiều, chỉ cần những điều quan trọng là được rồi.

Chẳng hạn như, việc làm lại: đối phó với hiệu trưởng Dumbledore và xây dựng Tử Thần Thực Thử của ngươi, còn việc không làm lại: Trường Sinh Linh Giá." Harry hất cằm ra vẻ không quan tâm đến bàn tay đang phát lực trên người mình."Ha! Đúng là.....ngươi đoán được khá đấy! Chẳng qua.....hự!" Một lần nữa cơn đau đến liệt người lần nữa dâng lên khi ý nghĩ giết kẻ thù của mình vừa xuất hiện, Voldemort bị cơn đau bất ngờ khiến hắn đổ người khuỵu xuống, đầu óc mờ dần trong cơn đau, cơ thể có cảm giác đau đớn như sắp bị nổ tung.Đột nhiên, một luồng pháp lực thanh mát tràn từ đỉnh đầu xuống toàn thân làm dịu đi rõ rệt cơn đau cơ thể nhưng đau đớn trong linh hồn giãy dụa lại chẳng chút thuyên giảm "Thấy không? Chúng ta.....chỉ cần có một chút suy nghĩ giết đối phương trong đầu thì sẽ bị như vậy.

Ta đã chịu không dưới mười lần sau khi sống lại rồi.

Ờ, có lẽ là.....xuyên không mới đúng." Bóng dáng mơ hồ không rõ trước mặt dần thấp xuống, tiếng nói lần nữa vang lên bên tai ".....Voldemort, mọi chuyện còn chưa bắt đầu, lần này, như lúc nãy ta đã nói, kiếp trước ngươi một mình nhưng kiếp trọng sinh hiếm có này, ta sẽ cùng đi bên cạnh cùng ngươi.

Cho đến khi......chúng ta gặp nhau vào đêm Halloween năm đó, và rồi giáp mặt trên chiến trường sinh tử Thung Lũng Godric.

Được chứ?"Voldemort nắm chặt tay, môi mím chặt rồi dồn lại phát lực về kẻ đứng trước mặt mình nói điều hoang tưởng "Cút!" Hắn thở hồng hộc, mắt cố mở to để nhìn thấy kẻ thù chết, chứng tỏ hắn không bị bất kì cái gì khống chế, cho dù khống chế, hắn cũng sẽ phá bỏ.Phản xạ tránh nhanh khiến Harry chỉ bị thần chú cắt qua cánh tay để lại một vệt máu dài nhưng lần này, khác với vết thương do đám trẻ con Muggle tạo nên, vết thương đó trên cánh tay Harry còn chưa kịp nhìn rõ thế nào đã dần khép miệng rồi biến mất như chưa hề tồn tại, ngay cả máu chảy ra từ đó cũng bị xóa sạch.

Hoàn toàn không dấu vết, cả hai còn ngây ngốc nhìn đã nghe Voldemort hự" một tiếng, vết thương lúc nãy trên tay Harry lại xuất hiện trên tay Voldemort, ngay cả vị trí cắt, độ nông sâu, sự đau đớn đều chân thật."Không....không thể nào!" Voldemort kinh ngạc lại phát hiện cơn đau dịu dần chỉ bởi vì hắn lơ là suy nghĩ giết kẻ trước mặt."Điều này có nghĩa, nếu ngươi giết ta thì ngươi cũng đi đời.

Và ngược lại, ta cũng về với Merlin nếu .......!ta giết ngươi!" Tiếng Harry lần nữa vang lên phía trên đầu, ngẩng đầu lên lại thấy một bàn tay đưa đến."Voldemort, từ lúc này trở đi, hai ta từ kẻ thù thành bạn đi!""Cái.....""Đừng viện lí do với ta, những gì ngươi đã làm chúng ta đều rõ hơn ai hết, ngươi không cần phải nhắc lại.

Nhưng nay, vận mệnh từ đầu tới cuối buộc hai ta lại với nhau, bây giờ nhìn nhau không thể giết, không thể thành người dưng, chi bằng hãy thành bạn đi!""Ngươi đây là đang phát tác tinh thần mạo hiểm Gryffindor sao?""Không, ta chỉ đang đánh cược thôi!""Cược cái gì?""Lời của một người mà ngươi rất coi trọng và ta dám đảm bảo, nếu ngươi có thẻ gặp được người đó, ngươi sẽ tôn sùng!""Hah! Nực cười....." Ai có thể khiến hắn tôn sùng ngoại trừ tổ tiên Slytherin của hắn?"Phải! Nực cười như vậy đấy, Voldemort, ngươi có dám cược không?""......""Yên tâm đi, thời hạn sẽ là khi ta trở về thời gian của mình, dù sao thời gian của ta cũng không phải ở đây.

Cha mẹ ta còn chưa sinh ra, ta cũng chưa tồn tại.

Đến lúc nào đó trước thời gian ta được hoài thai, ta sẽ trở về rồi làm kẻ thù sống chết của ngươi, bị ngươi đuổi giết vào ngày 31 tháng 10 năm ta một tuổi.

Lần này, mong là ngươi sẽ không lặp lại sai lầm mà giết cha mẹ ta!"Voldemort nhíu mày.

"Cược cái gì?"Harry bật cười "Cược rằng ngươi sẽ không ngu xuẩn như năm đó, cược bằng tính mạng ngươi và ta!""Được, ta cược!""Vậy...." Harry đưa bàn tay đến gần hơn "....Bắt tay nhé!"Voldemort thả lỏng đôi mày cau chặt, cao ngạo đứng lên rồi nắm lấy bàn tay kia.

"Giao kèo thành lập."Harry cười vui vẻ, lắc tay lên xuống "Phải, giao keo thành lập, ta và ngươi cho đến khi ta chết đi trong thời gian ta chưa tồn tại này, chúng ta còn làm bạn thì còn đi cùng nhau! Nếu đã là bạn, một lần nữa giới thiệu, ta là Harry Evans!""Evans?" Voldemort cười nhạt "Lấy họ người mẹ Muggle của ngươi sao?"Harry nhún vai "Nếu ta lấy họ Potter, nếu ta được Hogwarts thừa nhận mình có tên trong danh sách ma thuật của trường chứng minh ta cũng tồn tại trong thời gian này, ta sẽ thành nhân vật nổi của thế giới phù thủy.

Dù sao, trong thế giới pháp thuật, Potter là dòng họ thuần huyết nổi tiếng tồn tại lâu đời, ta sẽ bị họ nhận ra.""Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nổi tiếng? Ta thấy, dù ngươi có đổi họ cũng chẳng thay đổi được gì." Voldemort trào phúng ý tưởng ngu xuẩn của Harry.Harry cũng phiền muộn "Sự thật là ta cũng không muốn giấu họ của mình, nhưng nếu biết ta là con cháu của họ thì không được.""Tùy ngươi." Cuối cùng Voldemort cũng từ bỏ ý định về cái họ của Harry "Dù ngươi là Harry Potter hay Harry Evans thì ngươi vẫn là kẻ thù không thể giết đó thôi"Harry tức cười "Thật vinh hạnh! Ngươi còn chưa giới thiệu mình, Voldemort."Voldemort cười lạnh "Ngươi chẳng phải vừa nói xong rồi sao?"Harry nhướn mày, Voldemort đúng là mười phần chán ghét tên Tom Riddle của mình.

"Vậy thì ta sẽ biết đến ngươi với cái tên Vodemort Gaunts mà ta, sẽ là Harry Evans nhé?"Voldemort thẳng thừng từ chối "Không! Tên ta sẽ là Voldemort Slytherin, còn ngươi sẽ là Harry Evans Potter!"Harry kinh ngạc "Ngươi định công khai cho toàn giới phù thủy biết được ngươi là hậu duệ Slytherin sao? Còn nữa, ta đã nói sẽ không mang họ Potter vào thời gian này.

Hai cái họ này cùng lúc xuất hiện sẽ khiến cho chúng ta gặp đại nạn đó!"Đôi mày đẹp của Voldemort nhướng cao "Điều gì khiến ngươi cho rằng ta sẽ không cho thế giới biết ta là hậu duệ của ai? Còn nữa, ta không chấp nhận dòng họ Muggle của ngươi làm đối thủ."Vậy phải là dòng họ thuần huyết mới xứng đáng à?Harry đen mặt "Không phải ngươi không muốn bị hiệu trưởng Dumbledore chú ý sao? Nếu tên ngươi được đọc lên thì chẳng khác gì nói hiệu trưởng chú ý ngay từ đầu.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tên ngươi pháp thuật sẽ không chấp nhận."Voldemort bình thản, chỉ là trong mắt hắn hiện rõ sự chán ghét, lần này thì Harry cũng hiểu hắn chán ghét cái gì, hiệu trưởng Dumbledore và tên hắn.

"Dù ta có cải tên hay không thì lão Ong Mật kia cũng sẽ phòng bị ta khắp nơi.

Còn việc pháp thuật chấp nhận tên....." Hắn lạnh lùng siết chặt bàn tay đang bắt tay hắn "....Ngươi cho rằng linh hồn và pháp lực của ta bây giờ không thể thay đổi tên mình?""Chẳng lẽ không đúng?" Harry hơi nhíu mày khi tay bị bóp chặt nhưng cũng không lên tiếng hay rút tay ra.Voldemort thấy cậu nhíu mày thì chỉ dùng nửa giây liếc mắt đến bàn mà hắn đang siết chặt rồi tầm mắt lại khóa chặt vào đôi mắt xanh long lanh nhưng lực đạo tay đã phần nào buông bớt.

"Tất nhiên là không đúng! Năm đó, cái tên ta đặt ra nhưng linh hồn ta từ trước đã không được đầy đủ, không thể lấn át hoàn toàn pháp lực "điều tên" mà Merope Gaunt đã đặt ra nên dù giới pháp thuật không còn ai biết cái tên kia thì "Voldemort" cũng không phải tên được pháp thuật công nhận."Harry gật gật tỏ ý đã hiểu "Vậy là bây giờ, ngươi đã hội tụ đủ điều kiện để thay đổi tên mình mà không cần cha mẹ điều chỉnh.""Điều kiện?" Voldemort nhíu mày, không hiểu lắm ý cậu.Harry liệt kê "Thì bây giờ ngươi có: linh hồn không khiếm khuyết, hậu duệ dòng máu hắc ám của Slytherin, pháp lực cường đại, lí trí vững vàng và cả trí tuệ rộng lớn.

Đủ để áp đảo sức mạnh "điều tên" mà của Merope? Dù sao lúc đó bà ấy cũng suy yếu lắm rồi."Voldemort ngạc nhiên nhìn cậu, lí trí vững vàng? Trí tuệ rộng lớn? Thằng nhóc này.....đang khen hắn sao?"Phải! Lát nữa khi ổn định lại sức mạnh, ta sẽ thay đổi tên mình.

Giờ thì mau chóng kết thúc cái màn giới thiệu này đi!" Voldemort lờ đi cảm xúc vừa nhẹ nhàng nổi lên trong ngực mình."Vậy được rồi, ngươi là Voldemort Slytherin, ta là Harry Evans, hân.....""Ngươi là Harry Evans Potter." Voldemort bá đạo đoạt lại tên gọi của Harry."Ta đã nói không được dùng họ đó." Harry có chút nổi cáu.Voldemort càng không khoan nhượng "Vậy ngươi có thể lấy cái họ Gryffindore ngu ngốc kia.

Muốn lấy dòng họ Muggle mà bên cạnh ta thì đừng hòng, hoặc là Potter, hoặc là Gryffindor.

Chỉ có Gryffindor mới thật sự là đối thủ của Slytherin"Harry nghe xong rất muốn nói cho tên ngu trước mặt mình biết, Gryffindor hoàn toàn không phải kẻ thù của Slytherin, mà là bảo vật của anh ta.

Hai người họ hoàn toàn không phải là kẻ thù gì hết, ngược lại, còn là người yêu của nhau, Slytherin không hề căm ghét Gryffindor, trái lại, còn nuông chiều cậu ta đến mức dưỡng thành một con sư tử kiêu ngạo coi trời bằng vung.

Có điều nói cũng không ích lợi gì, trừ khi hai người bọn họ thực sự xuất hiện ở đây.

Mà thôi, dù sao cậu không bao giờ gặp được họ nữa, mối quan hệ đủ hù chết phù thủy nước Anh này của hai người họ một mình cậu biết đi vậy.Cuối cùng, Harry cũng đầu hàng "Được rồi, ngươi là Voldemort Slytherin, ta là Harry Evans Potter.

Từ đây chúng ta sẽ làm bạn của nhau.""Được, ta là Voldemort Slytherin, làm bạn nhau cho đến khi nào ta giết được ngươi, Harry Evans Potter.

"Harry bật cười, có kiểu giới thiệu này sao? "Ừ, Voldemort Slytherin, hân hạnh được làm làm quen."Voldemort hừ lạnh, bất đắc dĩ nói "Harry Evans Potter, hân hạnh được làm bạn."Hai người vừa dứt lời, ánh sáng màu vàng ấm áp đột nhiên phát sáng từ nơi hai bàn tay đang nắm chặt, Voldemort và Harry kinh ngạc, đồng thanh lên tiếng "Ngươi dùng thần chú?"Hai người nhìn nhau, lần nữa cùng đồng thanh "Không có!"Ánh sáng biến mất, hai người ngơ ngác nhìn nhau đều rõ đối phương không nói dối, buông tay ra xem xét tay mình cũng không phát hiện có gì khác biệt.

"Chuyện gì đây?"Harry ngơ ngác "Ta không biết."Im lặng một hồi, Voldemort bỏ tay xuống, Harry thấy vậy cũng thả lực chú ý vào cậu bé trước mặt.

"Ở đây chỉ có một cái giường, đừng nghĩ ta sẽ cho ngươi lên giường của ta, đồ đạc của ngươi hẳn là không còn chỗ rồi."Harry mất vài giây mới nhận ra Voldemort đang nói cái gì, cậu mặt dày mở miệng "Thật xin lỗi, quần áo của ta cũng đã để trong tủ quần áo rồi, chẳng qua, của ngươi bên trái, của ta bên phải! Còn giường, ngươi không phải lo." Nói rồi, Harry chỉ vào khoảng không trước mặt cạnh bức tường.

"Biến!"Một cái giường nhỏ cũ chẳng biết từ đâu biến ra khiến Voldemort kinh ngạc, phép biến từ không thành có?"Vậy đi, hai ta hai cái, dù những người hộ sĩ kia vào cũng sẽ không nhìn thấy.

Trừ khi, ta rút lại phép thuật!"Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên mặt Voldemort khi hắn cúi đầu xuống, Harry Potter, năng lực của ngươi....thật khiến ta phải nhìn lại rồi!"Đúng rồi, giờ thân phận của ta chưa tồn tại nhưng ta không biết trong danh sách Hogwarts lúc này xuất hiện tên ta hay không, nếu ngươi nhận được thư mà ta thì không, đến lúc đó, ngươi phải kháng nghị thay ta đó.

Thế nào?"Voldemort nhìn cậu ta một hồi mới quay người về giường mình "Tùy ngươi."Harry phía sau cười trộm rồi cũng trèo lên giường, đắp chăn trùm kín mình, chầm chậm nhắm lại đôi mắt, quả nhiên ở đây cùng với Voldemort còn dễ chịu hơn mười năm ở nơi đó.Địa ngục - mười năm!Kết thúc rồi!HẾT CHƯƠNG 4.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.