Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 326




“Vâng vâng vâng...”

Johnny Hanks đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán, hiện nay quan trọng nhất là phải giữ được tính mạng, hắn làm sao có thể nghĩ đến mình lại chọc vào nhiều phiền toái như vậy!

Vì vậy, liền kể hết đầu đuôi mọi chuyện ra, giống hệt với lời miêu tả của Lãnh Thiên Dục lúc nãy.

“Cái tên nghịch tử này!”

Chavez hoàn toàn bị chọc giận, ông vỗ bàn, ngón tay run run chỉ Lôi Tu Hành:

“Mày phạm vào sai lầm lớn như vậy có chết cũng không hết tội, còn mưu toan hại phó tổng Lăng thị, tao không có đứa con nuôi như mày!”

“Cha nuôi...”

Lôi Tu Hành cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thấy Chavez không để ý đến hắn nữa, hắn bèn nhìn sang Johnny Hanks...

“Chỉ dựa vào một ít tài liệu này, mày liền muốn đưa tao vào chỗ chết?”

“Thật ra thì... Không phải chỉ có chỗ chứng cứ này!”

Johnny Hanks không quan tâm tới bất kỳ điều khác nữa, chỉ cần giữ được mạng của mình là được, lúc đầu làm chuyện này, hắn vạn vạn cũng không ngờ tổng giám đốc và phó tổng giám đốc sẽ tự mình điều tra, nếu như hắn còn giấu giếm nữa, chắc hẳn sẽ bỏ mạng.

“Anh còn chứng cứ gì nữa?” Lăng Thiếu Nghị lạnh giọng hỏi.

Chỉ thấy Johnny Hanks móc trong túi áo ra một chiếc máy ghi âm, đưa cho Lăng Thiếu Nghị nói: “Lăng phó tổng, trong này ghi lại nội dung nói chuyện mỗi lần tôi cùng Lôi Tu Hành giao dịch, ngài sau khi nghe liền biết mỗi lời tôi nói đều là sự thật!”

Lôi Tu Hành nhất thời ngây người tại chỗ, hắn không ngờ Johnny Hanks sẽ ghi lại cái này.

Lăng Thiếu Nghị cầm lấy máy ghi âm, mở ra, để âm lượng lớn nhất... Đúng như lời Johnny Hanks nói, mỗi một đoạn đều là nội dung nói chuyện trong khi giao dịch.

“Tại sao phải ghi lại cái này?” Anh cất máy ghi âm xong, hỏi Johnny Hanks.

Johnny Hanks thở hổn hển “Thật ra thì tôi sợ có một ngày Lôi Tu Hành sẽ thay đổi, lật lọng hoặc là nổi lên sát ý đối với tôi thì tôi khó giữ được tính mạng, vì vậy mới lưu lại chứng cứ, vốn để sau này sẽ lấy ra uy hiếp, không ngờ...”

Hắn không nói được nữa, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán hắn lăn xuống đất.

Lăng Thiếu Nghị nghe xong không khỏi thất vọng đau xót, đây là CEO của phân bộ, đây chính là nhân tài được tỉ mỉ chọn ra?

Thật ra thì, cũng không phải một mình Lăng Thiếu Nghị thất vọng đau xót, sắc mặt Lăng Thiếu Đường cũng trở lên nặng nề khác thường.

Đang lúc không khí trở lên yên tĩnh, chỉ thấy Lôi Tu Hành đột nhiên rút ra một khẩu súng lục mà bản thân hắn đã giấu...

“Cái tên phản đồ này, tao giết mày!”

“Đùng...” Một tiếng súng vang lên...

May nhờ có Lăng Thiếu Nghị đứng gần, anh nhanh chóng đẩy Johnny Hanks ra, vị trí viên đạn bị lệch đi, bắn trúng vào chân Johnny Hanks.

“A...” Một tiếng hét thảm thiết vang lên, hắn vô cùng hoảng sợ.

Ngay sau đó, rất nhiều vệ sĩ tiến lên đè Lôi Tu Hành lại, cũng đoạt lấy khẩu súng lục đi.

Sắc mặt Lãnh Thiên Dục trở lên rất khó coi, mà vẻ mặt Chavez càng thêm lúng túng và xấu hổ, ông không ngờ Lôi Tu Hành lại không biết thân phận như vậy.

“Thiếu Đường, Thiếu Nghị...”

Lãnh Thiên Dục nhìn về phía bọn họ: “Johnny Hanks là người của các anh, hắn sẽ giao cho các anh xử trí!”

Lăng Thiếu Đường gật đầu một cái, nhìn về phía Lăng Thiếu Nghị nói: “Thiếu Nghị, chuyện này do em tra được, giao cho em phụ trách, em quyết định đi!”

“Lăng tiên sinh... Lăng tiên sinh, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa...”

Johnny Hanks vừa thấy tình huống như vậy, lập tức quỳ gối trước mặt Lăng Thiếu Nghị cầu xin tha thứ, không để ý chút nào đến chân của mình đang chảy máu.

Lăng Thiếu Nghị cúi người, một tay túm cổ áo hắn kéo lên, một tay khác chậm rãi cầm lấy khẩu súng vừa rồi Lôi Tu Hành sử dụng, đặt vào huyệt thái dương của hắn, trong lúc nhất thời, trong mắt anh tràn đầy vẻ khát máu.

Loại người như thế sống trên đời cũng chỉ làm nguy hại xã hội, chẳng bằng dùng một phát súng giải quyết đi!

“Đừng...... Đừng, Lăng tiên sinh, van cầu ngài......” Johnny Hanks không ngờ Lăng Thiếu Nghị còn hung ác hơn Lãnh Thiên Dục, hắn đã sớm bị dọa sợ đến hỏng rồi.

“Sớm biết kết quả như hiện tại, ban đầu cần gì phải bán đứng Lăng thị?” Giọng nói của Lăng Thiếu Nghị vô cùng lạnh lẽo, nói xong, anh di chuyển ngón tay đến cò súng...

“A Nghị...”

Bây giờ, Dung Thi Âm không nhìn nổi nữa, lập tức chạy đến bên cạnh Lăng Thiếu Nghị, bàn tay nhỏ bé giữ chặt cánh tay anh.

“Anh... Anh muốn giết người?” Cô là y tá, đều là cứu người, đã bao giờ thấy qua chuyện giết người đâu?

Nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập sự sợ hãi là xa lạ, lý trí của Lăng Thiếu Nghị đột nhiên được kéo lại, không khỏi ảo não, cô luôn nhát gan, tại sao mình lại quên mất chứ?

“Thôi, giao hắn cho cảnh sát thương mại quốc tế điều tra đi!”

Nói xong, liền đưa khẩu súng lục cho Lãnh Thiên Dục.

Dung Thi Âm thở phào một hơi, vẻ kinh hãi trên mặt cũng dần dần rút đi, cũng may, A Nghị của cô không có giết người!

Johnny Hanks bị áp đi xuống...

“Âm Âm, thật xin lỗi, hù em sợ rồi!” Lăng Thiếu Nghị đỡ Dung Thi Âm ngồ lại lên ghế, nhẹ giọng an ủi.

“A Nghị...” Dung Thi Âm vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực anh, hô hấp thật sâu.

Lúc này, Lãnh Thiên Dục mở miệng: “Giáo phụ Chavez, Lôi Tu Hành là con nuôi của ông, ông nghĩ lên xử lí hắn như thế nào đây?”

“Cha nuôi... Cha nuôi... Cứu con...” Lôi Tu Hành cũng biết tình thế đã định, lập tức ôm lấy bắp đùi Chavez, khẩn cầu.

Trên mặt Chavez thoáng qua một tia xúc động, dù sao cũng là đứa con nuôi ông yêu thương, thế nào ông cũng không muốn nhìn nó bỏ mạng...

“Ngài thủ phán, lão phu biết tên nghịch tử này tội không thể tha, nhưng vẫn thỉnh cầu ngài cho nó một con đường sống, xóa tên nó trong Mafia, trục xuất khỏi Mafia đi!”

Lãnh Thiên Dục cười nhạt, là nụ cười vô cùng lạnh lẽo tàn nhẫn.

“Chavez, tôi chưa bao giờ ép buộc người khác làm cái gì, ông xử trí thuộc hạ của mình như thế nào tôi cũng không tiện nhúng tay vào, như vậy đi, tôi cho ông hai sự lựa chọn!”

Anh ngừng một chút, sau đó nhìn con ngươi đang dấy lên hi vọng của Lôi Tu Hành, lãnh khốc cười một tiếng, sau đó nhìn về phía giáo phụ Chavez nói tiếp: “Một là, tự tay ông giết hắn... Hai là, tự tay tôi giết ông!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.