Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 319




Một đêm chưa chợp mắt, bây giờ Dung Thi Âm đang ngủ rất say, tối hôm qua, Lăng Thiếu Nghị như một vương tử dịu dàng, không biết bao nhiêu lần đòi lấy cô, giống như không biết đủ, cho đến khi thể lực của cô cạn kiệt, rốt cuộc cũng ngủ thật say.

Ánh mặt trời ấm áp, điều này cũng không giống với ánh mặt trời ngày đông, cảm giác ấm áp xuyên qua tấm rèm cửa sổ sát đất chiếu vào căn phòng, tạo thành từng mảng loang lổ rơi trên thảm trải sàn, tất cả đều rất an tĩnh, an tĩnh giống như một thế giới tốt đẹp trong truyện cổ tích của thiếu nhi.

Khi Dung Thi Âm thức dậy thì thấy một cảnh an bình như vậy, cô cảm thấy mình đã ngủ cả một thế kỉ rồi, toàn thân lười biếng, ngay cả động một cái cũng không muốn, chỉ là...

“A Nghị...” Cô đưa tay sang bên cạnh thì phát hiện trên giường đã không còn bóng dáng của anh nữa.

Dung Thi Âm từ trên giường đột nhiên ngồi dậy, cái chăn nhỏ trơn nhẵn cũng thuận thế rơi xuống, chỉ thấy trên thân thể mềm mại của cô nở rộ những đóa hồng mai xinh đẹp, nhắc nhở cô buổi tối hôm qua mãnh liệt thế nào.

Không thấy bóng dáng của A Nghị, cô cảm thấy trong lòng mình bỗng dưng trống rỗng.

“Cốc cốc cốc...” Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, mang sức lực êm ái, tựa như sợ sẽ đánh thức mỹ nhân bên trong.

“A Nghị...”

Dung Thi Âm nhặt áo ngủ rơi loạn xạ trên thảm khoác lên người, vội vàng chạy xuống giường, vẻ mặt vui mừng ra mở cửa...

“A...”

Một tiếng thở gấp từ trong miệng cô bật ra, ngay sau đó, cô cuống quýt sửa sang quần áo trên người...

Người đứng ngoài cửa không phải A Nghị mà là chị Kim.

“Dung tiểu thư, cô đã tỉnh rồi! Đây là cánh hoa tươi để cô tắm rửa, tôi đã thay cô chuẩn bị xong rồi!”

Chị Kim nhìn vẻ mặt ửng đỏ của Dung Thi Âm, nhất thời không nhịn được cười, vừa nói, vừa đi về phía phòng tắm.

“Ách, chị Kim đúng không? Tôi tự làm là được rồi!”

Dung Thi Âm thấy bà bắt đầu chuẩn bị nước tắm cho mình, liền theo sát phía sau, vẻ mặt khẩn trương nói.

Động tác trên tay chị Kim cũng không ngừng lại, bà bỏ những cánh hoa tinh tế trên mặt nước, sau đó nhìn Dung Thi Âm đang vội vã, khẩn trương níu chặt cổ áo của mình, trong lòng bà cũng hiểu bảy tám phần, bà cười mội cái nói:

“Dung tiếu thư, cô yên tâm, tôi làm xong chuyện thiếu gia phân phó chuẩn bị sẽ đi ra ngoài, bữa sáng đã chuẩn bị tốt rồi, cô rửa mặt xong, xin mời xuống lầu dùng cơm nhá!”

“Chị Kim, A Nghị... Ách, thiếu gia nhà chị đâu rồi?”

Chị Kim cười nói: “A, sáng sớm thiếu gia đã vào trong thư phòng rồi, ngài ấy nói chờ cô tỉnh lại thì lập tức báo cho ngài ấy, giờ tôi đi thông báo cho thiếu gia là cô đã tỉnh đây!”

“A, chị Kim, không cần, tôi... Tôi rửa mặt xong sẽ tự đi tìm anh ấy!”

Dung Thi Âm vội vàng nói, cô luôn luôn thẹn thùng, nếu như một lát nữa cô đang tắm A Nghị lại đi vào, chắc hẳn cô sẽ rất xấu hổ.

Mặc dù đã sớm là người của anh, nhưng mà thẳng thắn như vậy, cô vẫn ngượng ngùng như cũ.

Giống như nhìn thấu lòng Dung Thi Âm, chị Kim cười càng thêm rực rỡ.

“Dung tiểu thư, thật ra thiếu gia rất coi trọng cô, bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy thiếu gia mang theo cô bé nào đến biệt thự này!”

“Thật sao?” Dung Thi Âm luôn đơn thuần như nước, sau khi nghe được câu này, lập tức tươi cười rạng rỡ.

“Tất nhiên, trừ mợ chủ đại thiếu ra, tôi chưa từng thấy thiếu gia đối tốt với cô bé nào như vậy...”

Chị Kim nói đến chỗ này, lập tức đưa tay che miệng, vẻ mặt cũng trở lên không tự nhiên.

Nhưng Dung Thi Âm lại nghe rất cẩn thận, sau khi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú thoáng qua vẻ nghi ngờ...

“Chị Kim...”

Cô dịu dàng mở miệng: “Mợ chủ đại thiếu trong lời của chị và A Nghị có quan hệ gì vậy?”

Dựa vào trực giác nhạy cảm của phụ nữ, cô cảm giác trong lời nói của chị Kim có cái gì đó không đúng, bốn chữ “Mợ chủ đại thiếu” làm lòng cô vang lên một hồi chuông báo động.

“A, không có gì, không có gì...”

Chị Kim không ngờ cô bé này lại nhạy cảm như vậy, nhưng lời nói từ miệng bà mà ra, cho dù muốn thu lại, hình như cũng không dễ dàng như vậy.

“Chị Kim, xin nói cho tôi biết được không? Chẳng lẽ A Nghị, anh ấy... Đã từng thích mợ chủ đại thiếu sao?”

Dung Thi Âm lớn mật đưa ra giả thiết, cô nói ra nghi vấn để dò xét chị Kim.

Mợ chủ đại thiếu, chính là vợ của anh trai A Nghị, cũng chính là chị dâu A Nghị, nói như vậy, A Nghị không phải là con trai độc nhất trong nhà, từ ngày đó cô nhìn thấy anh, liền luôn cảm thấy tâm sự trong lòng anh rất nặng nề, chẳng lẽ là vì... Mợ chủ đại thiếu sao?

Chị Kim vừa nghe Dung Thi Âm hỏi như vậy, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, ngay sau đó bà vội vã ấp úng nói:

“Ách, Dung tiểu thư, nước tắm sắp lạnh rồi, cô đi tắm trước đi, tôi... Tôi còn bận chuyện khác, xin lui xuống trước!”

Nói xong, bà cung kính hạ thấp người, không để ý vẻ mặt nghi hoặc của Dung Thi Âm, vội vã ra khỏi phòng.

Dung Thi Âm nhíu mày, theo tiếng đóng cửa vang lên càng trở lên rõ ràng, cô giật mình, tâm tình cũng không thể nào yên ổn được.

Hơi nóng mịt mù dần bao phủ cô, hương hoa nhàn nhạt trộn lẫn hơi nước tràn đầy cả phòng tắm...

Một lúc sau, Dung Thi Âm ngâm thân thể mình trong nước ấm, vậy mà, dòng nước ấm áp không làm cho sự lo lắng trong lòng cô giảm bớt đi một chút nào.

Lời nói úp mở của chị Kim làm lòng cô có tâm sự, không biết A Nghị và mợ chủ đại thiếu trong miệng bà có quan hệ như thế nào? Nhưng nhìn dáng vẻ trốn tránh của chị Kim, cô cũng có thể đoán ra được mấy phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.