Lời nói của Lăng Thiếu Nghị làm Dung Thi Âm đỏ mặt, ánh mắt ngượng ngùng, cô cúi đầu, đôi tay nhỏ bé trắng nõn theo bản năng vuốt vuốt, ống tay áo choàng tắm to lớn làm lộ ra một mảng cánh tay trắng như tuyết, có một lọai mỹ cảm như “Vẫn ôm đàn tỳ bà che mặt”.
“Âm Âm...”
Sự trầm mặc của cô làm lòng Lăng Thiếu Nghị bất an, anh nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ giọng hỏi:
“Em... Chẳng lẽ không nguyện ý gả cho anh sao?”
Hay là phương thức cầu hôn của anh có vấn đề rồi? Đây chính là chuyện nghiêm túc nhất trong đời anh mà.
“A Nghị... Em...”
Giọng nói của Dung Thi Âm run run, cô ngẩng đầu nhìn cặp mắt cố chấp của Lăng Thiếu Nghị, ngượng ngùng nói:
“Em chỉ không biết phải làm như thế nào mới trở thành một người vợ tốt...”
Nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở lên phi thường đỏ.
“Âm Âm...”
Tảng đá trong lòng Lăng Thiếu Nghị lập tức rơi xuống, tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng anh bật ra ngoài, ngũ quan như chạm khắc nhất thời đã buông lỏng không ít...
“Thật ra, chuyện em cần làm rất đơn giản.”
Dung Thi Âm nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp nổi lên tia nghi ngờ.
“Việc em cần làm chỉ có một chuyện, đó là...”
Lăng Thiếu Nghị vuốt một cái trên đầu mũi nhỏ của cô, cử chỉ cưng chiều: “Yêu anh thật nhiều!”
Một câu nói càng làm Dung Thi Âm thẹn thùng, cô tức giận đánh một cái trên lồng ngực to lớn của anh, cố làm ra vẻ oán giận nói:
“Anh giễu cợt em có phải không? Kết hôn đâu phải chuyện đơn giản như thế!”
“Kết hôn cuối cùng là chuyện đơn giản hay phức tạp, em phải tự mình trải nghiệm mới biết được nha!”
Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm thân thể cô từ phía sau, dựa đầu vào mái tóc của cô, vào giờ phút này, thân thể mềm mại của cô giống như nước xuân, làm anh không thể bỏ xuống được tình yêu.
Dung Thi Âm cảm thấy hơi thở của anh phả vào cổ mình, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng vương trên gáy trắng nõn của cô, mê hoặc lòng cô run lên...
“Không biết anh đang nói cái gì...”
Giọng nói của cô mềm mại, tình cảm trong mắt cũng như mùa xuân ấm áp...
“Không biết sao?”
Lăng Thiếu Nghị không nhịn được tỉ mỉ gặm cắn phần da thịt trên cổ của cô, giọng nói cũng bởi vậy mà trở lên mơ hồ không rõ:
“Chỉ cần em gả cho anh, sẽ biết kết hôn rốt cuộc có phải chuyện đơn giản hay không, được không...”
Dung Thi Âm cảm thấy trái tim mình đang dần dần tan rã, khi anh mạnh mẽ tấn công, trong lòng hạnh phúc giống như thác lũ bắt đầu tràn ra, trong nháy mắt bao vây cô.
“Gả cho anh, được không?”
Môi Lăng Thiếu Nghị rơi trên vành tai cô, giọng nói êm ái mang theo nhiệt độ ấm áp hòa tan lo âu và sợ hãi của Dung Thi Âm.
Bờ vai trơn mịn từ áo choàng tắm đột nhiên lộ ra thì cô cũng gật đầu một cái, mang theo dáng vẻ cực kỳ ngượng ngùng của phụ nữ.
“Có thật không?” Lăng Thiếu Nghị ngẩng đầu lên, gương mặt vui sướng.
Dung Thi Âm càng thêm ngượng ngùng, cô hạ mắt, một lần nữa gật đầu.
“Thật tốt quá...”
Lăng Thiếu Nghị nhất thời kích động, ôm cô từ trên giường lên, đứng tại chỗ xoay mấy vòng liền.
Anh cảm thấy mình chưa từng hưng phấn, hạnh phúc như thế, Dung Thi Âm gật đầu tương đương với việc rót vào thân thể anh một loại thuốc kích thích, sự hưng phấn của anh không có ngôn ngữ nào có thể diễn đạt được.
“A...”
Dung Thi Âm cảm thấy mình sắp bay lên trời rồi, tiếng cười duyên dáng trong trẻo dễ nghe giống như chuông bạc: “A Nghị, mau thả em xuống...”
Lăng Thiếu Nghị bỗng nhiên đặt cô xuống, hai người thuận thế ngã trên giường lớn, trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau, đưa đẩy tình ý...
“Âm Âm, có biết em đối với anh quan trọng như thế nào không?”
Lăng Thiếu Nghị đè lên người cô, một tay chống bên đầu cô, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, ngón tay trượt đến xương quai xanh của cô...
“Anh thường xuyên suy nghĩ, em là một cô gái như thế nào, mềm mại như vậy, làm người ta yêu thương như vậy, giống như ánh sáng mặt trời chiếu sáng lòng anh, để cho anh không bị rét lạnh, cũng để anh cảm thấy không còn cô tịch nữa...”
Dung Thi Âm nhìn vào con ngươi thâm thúy sâu không thấy đáy của anh, trong lúc nhất thời lại cảm thấy đau lòng, loại đau đớn như khoan tim này dần thấm vào lục phủ ngũ tạng cô, đau đớn theo sự đau đớn ẩn sâu trong mắt anh.
Bàn tay nhỏ bé mang theo đau lòng vuốt theo ngũ quan như được chạm khắc của anh, tỉ mỉ phác họa đường nét tuấn mỹ của anh, than nhẹ:
“A Nghị, trước kia anh nhất định đã trải qua nhiều chuyện đau lòng phải không?”
Cô không biết bối cảnh của anh rốt cuộc là như thế nào, anh không nói, cô cũng rất hiểu chuyện không hỏi, chỉ là, thỉnh thoảng trên gương mặt hờ hững của anh sẽ thoáng qua vẻ bi thương, nhìn nụ cườ nhàn nhạt bên môi anh, cô biết A Nghị sẽ không phải là người đàn ông hay cười thật lòng...
Nhìn vẻ mặt cô lo lắng, Lăng Thiếu Nghị thu hồi chút thất thần của mình, môi mỏng khẽ câu lên thành một nụ cười nhẹ nhàng:
“Tất cả đã qua, về sau, trong sinh mạng của anh có em, cũng là có tất cả!”
Nói xong, anh cúi đầu, động tình hôn lên môi anh đào của cô, dùng lưỡi dịu dàng phác họa hình dáng môi cô, dò sâu vào trong, tận hưởng hơi thở mùi cỏ thơm từ bên môi cô...
Dung Thi Âm khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vào giờ phút này, cô không nói thêm gì nữa, chỉ muốn yên lặng chia sẻ tình cảm A Nghị mang đến cho mình, cảm giác mãnh liệt hạnh phúc quanh quẩn bên cô, khi bàn tay ấm áp và an toàn nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng trên người cô, cô được ôm vào trong lồng ngực ấm áp của anh...