Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 316




Ban đêm, xinh đẹp giống như mộng ảo, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời cũng không sáng bằng bóng đèn lóe lên rực rỡ trong biệt thự, trên mặt nước xanh lam trong bể bơi, ánh trăng chiếu rọi tạo ra những tia sáng long lanh, hình dáng của biệt thự chiếu xuống mặt nước trong suốt tạo ra những gợn sóng vòng tròn xinh đẹp.

Dung Thi Âm được Lăng Thiếu Nghị bọc trong áo tắm từ phòng tắm đi ra, cuối cùng cô đã đi theo A Nghị đến biệt thự của anh, lần này cô quyết định làm chủ tình yêu của mình.

Hơi nước mờ mịt càng làm cho da thịt của cô thêm trắng sáng, mịn màng, tóc đen dài mượt khoác lên bờ vai, cô nhẹ nhàng ngồi trên ghế sa lon, không thấy Lăng Thiếu Nghị, chắc là tới thư phòng gọi điện rồi.

Có lẽ do áp lực tinh thần quá lớn, thân thể vừa dính vào ghế sa lon mềm mại, mí mắt không ngừng run lên, mặc dù cô rất muốn chờ A Nghị, rất muốn hỏi anh có thể lấy ra mười triệu không, nhưng mà...

Dần dần, Dung Thi Âm cảm thấy ý thức của mình trở lên mơ hồ, cô ngáp một cái, thân thể hoàn toàn co rúc ở trên ghế sa lon, chẳng bao lâu, mí mắt cô hoàn toàn khép lại...

Tuy nói bên ngoài có chút lạnh, nhưng không khí trong phòng rất ấm áp, Dung Thi Âm như một nàng công chúa không buồn không lo ngủ thật say...

Qua không bao lâu, Lăng Thiếu Nghị cúp điện thoại, từ thư phòng đi ra, vừa muốn đi vào phòng ngủ chính thì thấy Dung Thi Âm đang vùi mình trên ghế sa lon trong phòng khách.

Bước chân anh chậm lại, nhìn dáng vẻ cô ngủ thật say, khóe môi lạnh nhạt nổi lên ý cười cưng chiều.

Không lập tức ôm cô vào phòng ngủ chính, chỉ ngồi trên thảm, tinh tế nhìn dáng vẻ cô ngủ say giống như thiên sứ vậy, Lăng Thiếu Nghị nhẹ nhàng nâng tay, gạt tóc trên trán của cô sang một bên, dịu dàng vuốt ve gò mà mịn màng của cô.

Mặc dù hôm nay xảy ra chút chuyện không vui, nhưng làm anh khiếp sợ là một người vốn nhát gan như Dung Thi Âm thế nhưng lại chạy theo mình, điều này thực sự làm lòng anh ấm áp, ý niệm kiên định trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Anh muốn không phải là người phụ nữ như vậy sao, có chút ngây thơ làm lòng anh thỉnh thoảng sẽ đau một chút.

Nhìn cô tin cậy ngủ say ở trước mặt mình, thân thể nhỏ nhắn của cô mặc chiếc áo tắm thật to của anh, dường như có thể bao bọc cả người cô, lúc này Dung Thi Âm có vẻ nhỏ thật nhỏ, làm cho anh không khỏi nhớ đến câu chuyện truyền thuyết trên thế giới về cô gái ngón cái, đáng tiếc, anh cũng không phải vương tử kia...

Anh, Lăng Thiếu Nghị, chỉ không hơn không kém một ma quỷ thôi, nhưng mà, một ma quỷ như vậy, khi quyết định bắt đầu một đoạn tình yêu, bất luận ai cũng không thể ngăn cản được.

Người con gái này, anh nhất định muốn!

Anh không kìm lòng được, ở trên trán cô khẽ hôn một cái, đôi mắt lạnh lẽo trước sau như một của Lăng Thiếu Nghị trở lên nhu hòa ấm áp, hương thơm thoang thoảng lượn lờ quanh anh, ngay sau đó, hạnh phúc, ấm áp trong lòng xuyên qua toàn bộ cơ thể anh.

Đã bao lâu không ấm áp như vậy?

Hai năm?

Hay là ba năm?

Thậm chí... Từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ được ấm áp như vậy?

Lăng Thiếu Nghị chưa bao giờ nghĩ sẽ có thời điểm mình lẳng lặng ngồi ngắm nhìn một cô gái, lần đầu, anh cảm thấy mãnh liệt như vậy, thì ra nhìn cô gái mình yêu mến ngủ say cũng là một loại hạnh phúc.

Nhiều năm như vậy, anh đều sống trong thù hận, đối với ba mình, đối với anh trai mình, thậm chí đối với cả Kỳ Hinh!

Kỳ Hinh... Cái tên này, đã bao lâu anh không nghĩ tới rồi?

Hình như đã cả trăm năm rồi!

Trái tim mình bắt đầu ấm áp là khi đứa con trai Lăng Phong của mình ra đời, khi thằng bé mang theo vẻ mặt hồn nhiên gọi mình là “Ba” thì trong lòng mình bắt đầu hòa tan...

Chỉ là, anh không ngờ, cuối cùng An Vũ Ân lại không quyến luyến chút nào mang theo con trai đi, cũng mang đi hy vọng cuối cùng của anh...

Người giống như anh vậy, làm sao có được hạnh phúc, làm sao có được tình yêu?

Nhưng mà, Dung Thi Âm xuất hiện!

Cô thật nhỏ, cũng rất dịu dàng, cứ như vậy ở trước mặt anh không giữ lại chút nào, gặp qua dáng vẻ kệch cỡm của nhiều phụ nữ, vì quyền thế và phú quý, mang theo từng chiếc mặt nạ làm người ta nôn mửa, chỉ có Dung Thi Âm, cô vẫn chân thật như vậy...

Chân thật cười, chân thật khóc, chân thật yêu cũng chân thật hận...

Một người sinh động như vậy ở trong mắt Lăng Thiếu Nghị thật là đáng yêu, làm cho anh không tự chủ bị hấp dẫn!

Anh muốn cô, bất kể như thế nào cũng muốn cô, bởi vì trên đời này, chỉ có cô mới hiểu được tâm tư của anh.

Cho nên, nói anh ích kỷ cũng được, nói anh tư lợi cũng tốt, tóm lại, lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay!

Khẽ thở dài một hơi, Lăng Thiếu Nghị nhẹ nhàng ôm lấy Dung Thi Âm, đi tới phòng ngủ, đặt cô thoải mái lên giường lớn, thân thể mềm mại giống như đóa hoa xinh đẹp lặng lẽ nở rộ...

“Ưmh...”

Có lẽ vì thay đổi chỗ, Dung Thi Âm nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, thân thể khẽ động một chút, hơi tỉnh lại...

“Đánh thức em rồi!”

Lăng Thiếu Nghị cúi đầu, giọng nói trầm thấp rơi vào vành tai Dung Thi Âm, dịu dàng như nước làm phụ nữ say mê!

Ánh mắt mê ly dần chuyển sang tỉnh táo, khi hơi thở phái nam quen thuộc bao phủ Dung Thi Âm thì cô hơi ngồi dậy...

“A Nghị, em vừa mới ngủ thiếp đi sao?”

Giọng nói êm ái có một tia ảo não, đã nhắc nhở mình không được ngủ mà, vẫn còn nhiều vấn đề muốn hỏi đấy!

“Hôm nay em mệt muốn chết rồi, ngủ một giấc thật tốt đi, không cần suy nghĩ nhiều đến những chuyện khác!”

Lăng Thiếu Nghị đắp cái chăn ấm áp lên người cô, cử chỉ săn sóc lộ ra tình yêu sâu đậm của anh đối với cô, động tác như thế, anh chưa từng nghĩ sẽ vì một cô gái mà làm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.