Huỳnh Nha Hi ngồi yên cho Tiểu Nha bú sữa, con bé cũng thiu thiu ngủ, Dư Thế Phàm vẫn cứ im lặng vừa ôm vừa xoa bàn tay của cô. Huỳnh Nha Hi muốn rút bàn tay lại nhưng không được, anh cứ nắm lấy bàn tay cô như vậy. Dù cả hai lúc trước có thân thiết, có bên cạnh nhau như thế nào, bây giờ cũng cũng chẳng có chút ấn tượng nào, anh cứ hành động gần gũi như vậy Nha Hi thật sự không chịu được.
Ôm cô cũng đã đành, tay rất yên vị đặt trên bụng cô, nhưng cả người dí sát vào cơ thể cô. Hơi thở ở bên bã vai cô từng nhịp nóng hổi, cả lòng ngực ấm nóng ở phía sau chạm vào lưng của cô. Huỳnh Nha Hi lại nửa trần, bị ôm lưng trần dính vào lòng ngực anh, cô cũng nghe được nhịp trái tim của Dư Thế Phàm rất điềm tĩnh thình thịch từng nhịp ổn định. Ngược lại trái tim đập loạn xạ, sợ là anh còn có thể nghe thấy nhịp đập phìn phìn như muốn nhảy ra ngoài của trái tim cô.
Đứa bé đã ngủ, Nha Hi vội vàng mở lời "Con ngủ rồi, anh bỏ tôi ra."
Dư Thế Phàm nâng làm bàn tay của Nha Hi, nâng ra mu bàn tay của cô đặt lên môi hôn, nhe răng ra cắn lên mu bàn tay mềm mại một dấu răng hình tròn.
"Ách..." Huỳnh Nha Hi bị đau, đôi mâu trừng lên tức giận nhưng đối với Dư Thế Phàm, anh chỉ nhìn thấy cô thẹn thùng đỏ hai gò má. Dư Thế Phàm buông ra bàn tay của cô, kéo lên vạt áo, phía sau cũng kéo khoá váy ngay ngắn lại, Nha Hi chỉnh tề xong thì vội đứng dậy. Lập tức ba chân bốn cẳng đi nhanh khỏi phòng, Dư Thế Phàm hít sâu một hơi thật dài, mồ hôi in ra từng hột mặc dù điều hòa đã được bật 24/24 trong phòng. Chỉ là ôm cô một chút, nhìn cô một chút, dục vọng lại được khơi mào một cách dễ dàng, chưa khi nào anh lại mất kiên định như thế, cả người đã sớm nóng lên.
Điểm yếu chí mạng của người đàn ông chính là người phụ nữ mà họ có hứng thú, đúng là không thể xem nhẹ nha. Dư Thế Phàm nhẹ môi cười, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nha Hi mang đứa bé xuống nhà dưới, đi ra chiếc nôi ở phòng khách nhẹ nhàng đặt xuống, mọi người cũng đã dùng bữa trưa xong ngồi ở phòng khách trò chuyện và chờ đợi cô. Huỳnh Nha Hi vừa đặt đứa nhỏ xuống, bốn ông bà đã đi đến nhìn ngắm gương mặt ngủ say đắm của đứa nhỏ. Trông gương mặt khi ngủ lộ ra nụ cười rất tinh nghịch nga, đứa nhỏ được cho ăn no đơn nhiên hạnh phúc đều trưng bày lên trên gương mặt.
Nhìn thấy vẻ đáng yêu đó, ông bà Huỳnh cứng cỏi đến mấy cũng xiu lòng, bà Huỳnh chìa một ngón tay chạm vô chiếc má sữa của con bé "Ôi, đáng yêu quá."
Mấy người lớn tập trung quan sát con bé Tiểu Nha, Tiểu Nhi cũng đã đến cơn đói bật khóc, sự thu hút bị chuyển sang Tiểu Nhi. Bà Dư hốt hoảng "Nha Hi, Nha Hi, Tiểu Nhi khóc rồi, con bé thức rồi nè."
Huỳnh Nha Hi cứng mặt, bà Huỳnh đã bế bé mang đến cho cô "Nào, cho con bé bú sữa đi nga."
Huỳnh Nha Hi mếu máo, thực sự cũng muốn oa oa khóc theo cái đứa nhỏ này, cô không muốn đi lên cái phòng kia nha. Nhưng cũng không thể ở cái chốn này vạch áo ra, đối với cái đứa trí nhớ mất đi phân nửa như cô, việc có chồng đã thấy lạ, có con còn kì lạ khủng khiếp, bây giờ thì sắm luôn vai bà mẹ bỉm sữa. Còn bị cái người kia gặp cô liền ôm ôm ấp ấp, đứa bé đưa tới trước mặt, Huỳnh Nha Hi đưa tay ra nhận lấy con bé, những đôi mắt long lanh của bốn người già chăm chú nhìn Nha Hi.
Huỳnh Nha Hi không thể làm gì khác, ôm con bé đứng dậy đi lên lầu, cô mở cửa phòng đi vào trong dùng chân đá chiếc cửa đóng lại. Nghe tiếng nước trong phòng tắm mừng rỡ đi lên giường, lần này cô bỏ hẳn lên giường, ngồi tựa lưng vào đầu giường. Kéo chiếc chăn che lên tới giữa bụng, còn mình thì kéo áo xuống, ôm đứa bé giống như lúc nãy cho bé bú nhưng Tiểu Nhi lại không chịu bú sữa, cứ khóc mếu máo lên hết.
Huỳnh Nha Hi không biết con bé bị làm sao, vỗ vỗ "Ngoan ngoan, mama cho con bú sữa rồi nè..."
Nhưng là Tiểu Nhi không chịu bú nha, cứ đẩy ngực của cô ra, Huỳnh Nha Hi nhíu mài suy nghĩ, thử đổi bên, đem con bé đặt sang ngực bên phải. Lập tức cái bé con này liền ôm lấy ngực cô, sụt sịt trông rất uất ức nha, thì ra là do không thích bú bên kia, Tiểu Nha đã bú bên đấy rồi.
Tiểu Nhi ngậm được đầu ti, vừa sụt sịt hít hít vừa ngậm nút gương mặt vẫn rất nhăn nhó, hai cái má động đậy, cảm giác được vị sữa mới lúc này mới chịu thư giản nha, thậm chí lúc này cả gương mặt con bé còn toẹt ra nụ cười ấy chứ.
"Cái cô nương này, cô được lắm" Ra là chê bên kia có chị hai đã uống rồi nên không chịu bú sữa.
Một lúc sau, cánh cửa phòng tắm mở ra, vẻ mặt tươi cười của Nha Hi vụt tắt, đôi mắt đề phòng hướng đến cửa phòng tắm. Dư Thế Phàm mặc áo lông đi ra, lúc nãy đang tắm thì nghe tiếng trẻ con khóc, đứa nhỏ áo hồng kia là Tiểu Nhi rồi.
Dư Thế Phàm lau mái tóc ướt, ngồi lên giường nhìn ngắm gương mặt đứa nhỏ xinh xắn, nhất là hai chiếc má vì bú sữa mà động đậy, nhìn đến cái miệng nhỏ đang ngậm mút kia. Huỳnh Nha Hi ngó nhìn đi xung quanh, tưởng tượng Dư Thế Phàm không có ở đây, đang cố gắng hình tượng để xua đi cảm giác bị dòm ngó cơ thể. Hai lỗ tai cô lại lần nữa nóng lên, Huỳnh Nha Hi bực bội trừng mắt với anh "Dư Thế Phàm, anh có thể nào đừng có nhìn tôi như vậy không?"
Dư Thế Phàm nâng mi, từ trước đến bây giờ, hầu như Huỳnh Nha Hi chẳng bao giờ lớn tiếng với anh, đặc biệt là xưng hô lạ lẫm như thế này. Sau khi mất trí, ngoài tính cách cũ vẫn như vậy, bị anh trêu một chút liền đỏ mặt má phiếm hồng, cô lại có thêm một sự to gan, lớn mật hơn một chút rồi. Khoé môi Dư Thế Phàm nhếch lên nụ cười, anh rời khỏi giường cũng không nhìn cơ thể cô, con ngươi chằm chằm nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn e thẹn kia.
"Huỳnh Nha Hi" Dư Thế Phàm giương cao nụ cười "Nếu không vì con ở đây thì em đã no đòn từ lâu rồi."
Từ cái lúc cái tay trắng trơn, không có chiếc nhẫn, nếu là một Huỳnh Nha Hi trước, nghe giọng điệu thắc mắc cùng hành động im lặng của anh, Huỳnh Nha Hi chắc chắn biết rõ tâm trạng anh đã không tốt. Tiếc là cái cô Nha Hi hiện tại này cái gì cũng không có ấn tượng, đơn nhiên chưa có nếm qua mùi tức giận của Dư Thế Phàm cho nên anh có tức giận hay không vừa lòng cô cũng chẳng có nhìn ra.
Còn tiếp...
_ThanhDii