"Ah được rồi được rồi" Nhã Đình lập tức ngừng lại câu chuyện "Không cần gượng ép bản thân phải nhớ lại đâu, em đừng cố nhớ mấy cái chuyện không vui."
Huỳnh Nha Hi gật gật, tủi thân sụt sịt "Tối nay em ngủ với chị được không?"
"Đơn nhiên được" Nhã Đình nhít qua một bên đặt cái gối ngay ngắn "Nào nằm xuống đây."
Cô rất nghe lời nằm xuống, Nhã Đình kéo chăn lại đắp cho em gái, nhìn cô sụt sịt muốn khóc kia thật đáng thương. Nhã Đình ngồi bên cạnh vuốt tóc dài mượt của Nha Hi an ủi cô, một lúc lâu sau, Nha Hi cũng đã ngủ thiếp đi. Huỳnh Nhã Đình lúc này mới buông lỏng cơ thể, chưa gì đã muốn khóc mới gắng gượng nuốt vào.
Nằm xuống bên cạnh em gái, nhắm mắt ngủ.
Thì ra, anh ta không có tốt lành gì hết, chẳng trách ba mẹ tức giận đến như vậy.
...
Phòng ông bà Huỳnh đang chuẩn bị ngủ, điện thoại của bà reo lên, bà Huỳnh nhìn tên "Chị sui" Trên màn hình liền tắt đi.
Chưa đầy một phút lại có cuộc gọi đến, vẫn là dòng chữ đó, Huỳnh phu nhân đơn nhiên thẳng tay tắt máy. Lần thứ ba điện thoại reo lên, Huỳnh phu nhân bực dộc đưa điện thoại cho chồng "Ông có muốn nghe không?"
Ông Huỳnh lắc đầu "Bà nghe đi, xem họ nói cái gì?"
Huỳnh phu nhân thờ ơ, lần nữa tắt điện thoại, bà mới không cần nghe. Lần này đến lượt điện thoại của Huỳnh lão đổ chuông, ông Huỳnh nhướng mi với bà "Bà nghe đi."
Bà Huỳnh cầm lên điện thoại của ông, ấn đồng ý cuộc gọi, sau đó mở loa ngoài.
"Ông sui nghe máy rồi" Phía bên đầu dây là giọng Dư phu nhân, mừng rỡ cả lên "Alo... Ông sui ơi..."
"Xin lỗi, cái gì ông sui với bà sui" Huỳnh phu nhân đanh đá "Chúng ta còn cái quan hệ ấy à?"
"Bà sui nghe tôi nói đã" Dư phu nhân rất hớn hở, như vơ được bảo vật vậy, bà Huỳnh có thể hình dung ra vẻ mặt tươi rói của Dư phu nhân qua giọng điệu đó "Ngày mai đến Dư gia được không? Mang Nha Hi đến, hai đứa cháu về rồi."
Dù đối với Dư gia rất không vừa ý nhưng khi nghe đến hai đứa cháu, ông bà Huỳnh lập tức khẩn trương "Về rồi? Đã đón về rồi?"
"Thế Phàm mang cháu về rồi, ông bà ngày mai mang Nha Hi đến nhé, hai đứa nhỏ cưng lắm."
Ông bà Huỳnh không thể giấu được vẻ vui mừng, tuy nhiên vì thể diện vẫn rất thờ ơ, bà Huỳnh đáp "Tôi còn phải hỏi lại con gái, vậy thôi."
Bà Huỳnh cúp máy, cầm điện thoại với gương mặt hớn hở muốn gặp cháu ngoại. Nhưng Nha Hi thì chưa thể đến đó được, ông bà không muốn con bé bị tổn thương, gặp Dư Thế Phàm có thể sẽ không tốt cho con bé.
...
Gần 5h sáng, Nha Hi tỉnh dậy, hôm nay cô dậy thật sớm, nhìn qua chị hai ngủ rất ngon. Huỳnh Nha Hi lén lút bước xuống giường, vung vai đi về phòng đánh răng rửa mặt. Xong liền mò xuống nhà bếp tìm đồ ăn, cô cảm thấy hơi đói bụng, tìm được mấy cái bánh mức, Nha Hi pha một ly trà hạt sen. Đặt bánh và trà lên một chiếc mâm bưng ra ngoài vườn hoa, buổi sáng mùa xuân gió cũng có hơi lạnh, cô khoác một chiếc áo lông ngồi ngoài chiếc xích đu vừa ăn bánh vừa hít thở không khí buổi sớm.
Hiện còn rất sớm, mặt trời vẫn chưa lên, xung quan vẫn còn bao trùm bởi màu đen, những tán hoa hồng đang mùa nở thơm nồng cả lên. Nha Hi nghĩ đến những lời chị hai nói, nhớ đến một câu nói.
"Quan hệ của chúng ta không tốt lắm."
Theo như lời của chị, thì quả thật rất không tốt, anh còn rất tệ, rất xấu. Không hiểu cô làm sao lại cảm thấy nhói lòng khi nhìn thấy anh, đáng lí ra cô phải rất căm ghét anh mới phải.
Không những cô từng kết hôn, từng ly hôn, cô còn có hai đứa con bé bỏng.
"Ly hôn..." Thì thầm hai từ này, không rõ là vì sao, khi cất ra hai từ này khiến trái tim của Nha Hi co rút thật mạnh, cô đã từng nghe một câu nói rất vững trải và chắc chắn "Cả đời cũng không ly hôn" Không biết là nghe nó ở đâu, khi ngủ dậy thì nhớ ra câu nói này.
Nha Hi hóng gió đón bình minh buổi sáng, mặt trời lấp ló ánh lên tia sáng, xua tan đi màn đêm u tối. Nha Hi hít sâu một hơi không khí trong lành, bưng mâm bánh trà của mình đi vào nhà, bật tivi nằm dài trên sofa ở phòng khách xem.
"Nha Hi hôm nay thức sớm thế?" Ông Huỳnh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy con gái đang nằm lăn lóc trên sofa xem tivi.
"Dạ" Cô lật đật ngồi dậy, ba đứng ở trước cửa vận động tay chân, Nha Hi chạy vào trong bếp pha cho ba một tách trà hạt sen thơm lừng mang ra đặt lên bàn "Ba uống trà."
"À cảm ơn con" Ông Huỳnh vui vẻ đáp, vận động thêm một chút mới ngồi xuống thưởng trà.
Hôm qua gia đình họ Dư có gọi đến nói chuyện, ông bà Huỳnh cả đêm suy nghĩ không biết nên mở lời như nào.
"Nha Hi..."
"Dạ?"
"Con có muốn... Ừ... Đến chỗ Dư gia một chút không?" Ông khẽ hỏi, Nha Hi suy nghĩ một lúc "Chỗ người hôm trước ấy hả?"
Cô không dám nhắc tên Dư Thế Phàm, sợ ba lại tức giận nên chỉ có thể gọi là người hôm trước. Chưa hiểu lắm vì sao ba lại hỏi cô có muốn đến đó không? Chẳng phải ba cấm cô không được qua lại với anh ta sao?
"Ừm" Huỳnh lão gật đầu "Dư gia tối qua có gọi điện bảo cả nhà mình qua đó... Ừ thì con của con, thật ra là con có hai đứa con nữa..."
"Chị hai có nói cho con rồi" Nha Hi cười thẹn, ông Huỳnh liền gật gật đầu "Con có muốn qua đó xem nó một chút không?"
Còn tiếp...
_ThanhDii