"Con làm sao vậy Nha Hi?" Bà Huỳnh hoảng sợ, hai tay bắt lấy bã vai của Nha Hi lay động "Con không nhớ mẹ sao?"
Cả cơ thể bị lung lay, Nha Hi liền cảm thấy chóng mặt, rất đau đầu gương mặt nhăn nhó đau đớn "Aa..."
Ông Huỳnh vội ngăn lại vợ "Bà nó đừng ép con, tôi đi gọi bác sĩ."
Bà Huỳnh thẩn thờ ngồi xuống chiếc ghế nhìn con gái ôm đầu, ánh nhìn đối với bà rất xa lạ đau lòng.
Bác sĩ đến kiểm tra, hỏi cô những kiến thức cơ bản nhất.
"4×9?"
"36."
"Thủ đô của Việt Nam?"
"Hà Nội."
"Cảm thấy đau đầu lắm không?"
"Một chút."
Vị bác sĩ gật gật đầu, đóng lại tập hồ sơ, cùng ông Huỳnh đi ra ngoài. Qua quan sát và kiểm tra, bác sĩ kết luận "Bệnh nhân mất trí tạm thời."
"Mất trí tạm thời?" Ông Huỳnh lặp lại một lần, như không rõ lắm. Bác sĩ gật đầu "Đúng vậy, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc này, có thể là bị đả kích, tinh thần suy sụp quá nhiều dẫn đến. Nhưng người nhà đừng lo, từ từ cô ấy sẽ nhớ lại, khoảng thời gian này gia đình hãy chú ý nhắc cô ấy một chút về chuyện cũ, dần dần sẽ hồi phục."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ" Ông Huỳnh cúi đầu, bác sĩ rời đi, ông quay trở vào phòng bệnh.
Bà Huỳnh đang chỉnh sửa chiếc chăn của Nha Hi ngay ngắn lại, con bé đã nghỉ ngơi. Bây giờ chỉ còn lo lắng cho Nhã Đình, hiện tại vẫn chưa tỉnh.
Bên ngoài không khí đón tết ùn ùn, náo nhiệt, khiến cho ông bà cảm thấy buồn bã, nhà chỉ có hai cô con gái, bây giờ đứa nào cũng nằm trên giường bệnh màu trắng. Thật sự khiến cho ông bà Huỳnh cảm thấy bất lực, đau lòng.
Con gái nhỏ thì không nhớ gì, đối với ông bà là cái nhìn xa lạ, con gái lớn thì vẫn hôn mê. Hai đứa cháu nhỏ thì bị người ta bắt đi, còn có cái chuyện gì có thể tệ hơn.
Buổi chiều, ông Huỳnh cùng bà Huỳnh rời bệnh viện trở về nhà tắm rửa chảy chuốc lại, Nha Hi tỉnh lại thì căn phòng đã trống vắng chỉ còn mỗi cô với cô gái nằm ở giường bênh cạnh. Huỳnh Nha Hi bước xuống giường, cảm giác bàn chân chạm đất đối với cô bây giờ cũng có chút kì lạ, ngộ nghĩnh, bước qua chiếc giường bên cạnh quan sát cô gái kia.
Cô ấy thật xinh đẹp, môi mỏng còn hình trái tim, xương mũi dài thẳng tắp, đôi mi cũng thật dày. Thật là xinh đẹp, nhìn thấy nhịp thở nhẹ nhàng đều đều của Nhã Đình, Nha Hi lại không hiểu vì sao bản thân lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, cô nâng bàn tay vuốt vuốt mái tóc kia trên gương mặt xinh đẹp.
Cạch.
Âm thanh cánh cửa phát ra, Huỳnh Nha Hi lập tức thu lại cánh tay giựt mình đứng ngay ngắn lại bên giường bệnh. Nhìn thấy người đàn ông rất cao, to mặc âu phục màu xám lịch lãm, trên người anh ta phát ra khí thế bất phàm, gương mặt trông cực kì điển trai. Anh ta đóng lại cửa phòng bước vào, mang bó hoa oải hương đặt lên chiếc tủ cạnh giường.
Oa, là hoa oải hương, cô rất thích hoa này, anh là ai? Sao lại biết cô thích hoa này?
"Có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?" Giọng nói nam trầm ấp áp hỏi, Huỳnh Nha Hi đứng ở bên giường Nhã Đình, cô đối với người đàn ông oai phong này có quen biết ư?
"Anh là..."
Dư Thế Phàm đứng ở bên giường của cô, tiến về phía bên kia giường, đứng ở trước mặt cô. Anh đã nghe báo cáo về tình hình của cô, cũng như đã biết cô mất trí nhớ. Nha Hi ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn như hạt châu chờ đợi câu trả lời. Dư Thế Phàm tay chạm nhẹ lên gương mặt bầu bỉnh, nâng gương mặt lên cao một chút khẽ cuối đầu xuống, hai cánh môi chạm nhau một cái.
Huỳnh Nha Hi chớp mắt, gương mặt điển trai phóng đại ở trước mắt cô, hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh ta, vội vàng dùng tay đẩy gương mặt đó ra, đầu cô cũng né qua một bên "Anh làm cái gì vậy?"
Huỳnh Nha Hi lùi bước chân, hai gò má nóng nóng lên la ba lắp bắp "Tôi không có quen biết anh, anh sao lại..."
Sao lại hôn cô cơ chứ? Người này còn chưa có trả lời câu hỏi của cô, tự nhiên hôn cô như vậy còn ra cái thể diện gì?
Dư Thế Phàm phì cười, gương mặt đỏ bừng đáng yêu kia hình như đã lâu rồi mới được nhìn thấy, anh lập tức túm được cô ngồi xuống chiếc giường kia. Nha Hi bị ôm chầm lấy, ngồi ở trên đùi của anh, còn anh ở phía sau ôm lấy eo nhỏ, gương mặt tựa lên bã vai của cô. Mặc cô có vùng vẫy đến thế nào cũng không thoát được, anh thành thạo ôm cô vào trong lòng còn lưu manh dụi dụi vào cổ trắng nõn ngửi mùi hương thân thuộc, giọng nói trầm lặng "Anh là chồng em."
Chồng? Cô lấy chồng rồi ư? Huỳnh Nha Hi gỡ mãi không được hai bàn tay ôm chặt ở bụng mình "Anh buông ra đã..."
Cô không có một chút ấn tượng gì với cái chuyện vợ chồng, anh có thể buông cô ra một chút không? Huỳnh Nha Hi mếu máo lên "Anh buông em, em không biết anh là ai mà..."
"Là chồng em" Anh lặp lại một lần, khẳng định như đinh đóng cột.
Huỳnh Nha Hi đỏ mặt, hai tay đặt ở bàn tay của anh cố gắng tháo gỡ nãy giờ liền cuộn tròn lại, gương mặt như muốn bốc ra khói, hai vành tai cũng đỏ hoe "Em nói là... Em không nhớ..."
Dư Thế Phàm hôn lên mái tóc mềm, hít thở một hơi thật sâu, giọng nói nhỏ thì thầm tự nhủ "Không nhớ cũng thật tốt."
Nha Hi nhiu mi, cảm thấy rất kì lạ, xoay mặt nhìn anh nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị anh chặn môi. Lần nữa bị anh hôn, Huỳnh Nha Hi thẹn quá hoá giận liền nhe răng cắn lên môi của Dư Thế Phàm. Xong liền dùng tay bịt miệng mình lại, đôi mắt trừng lên mắng một tiếng "Vô sỉ..."
Dư Thế Phàm mỉm cười, lộ ra một tia khổ sở "Anh lại cảm thấy em không nhớ cái gì như vậy mới thật tốt."
"..." Nhìn thấy điểm buồn bã, cùng câu nói kì lạ của anh, Nha Hi thắc mắc "Sao vậy?"
Dư Thế Phàm cầm lấy bàn tay nhỏ, bàn tay to lớn của anh dễ dàng bao bọc bàn tay nhỏ của cô, môi nâng lên một nụ cười khổ sở "Quan hệ của chúng ta không tốt lắm."
Còn tiếp...
_ThanhDii