“Cô phải coi mỗi một lần luyện tập là một lần thực chiến, nếu không, đến lúc lên chiến trường, cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ cô còn nói với th5ủ trưởng của cô là cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, cần huấn luyện thêm một thời gian nữa à?”
Câu nói ấy của Phó Thiếu Lê khiến Hàn Dao chì6m vào dòng suy tư, thế nên không rảnh nghĩ tới chuyện vượt quá giới hạn mà Phó Thiếu Lê làm với cô lúc ở dưới nước nữa.
Thấy cô không hề chịu7 ảnh hưởng gì từ chuyện vừa rồi, Phó Thiếu Lê cảm thấy may mắn, nhưng đồng thời lại cũng hơi hụt hẫng.
May mắn là vì cô không nổi cáu4 với anh, hụt hẫng là vì trong lòng cô không có một vị trí nào dành cho anh, chuyện ấy chưa đủ để cô nổi giận với anh.
Trong lòng cảm8 thấy khó chịu, anh nhìn chằm chằm vào bờ môi hé mở của cô, cảm giác ngứa ngáy trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Anh cúi đầu xuống, chuẩn xác hôn lên bờ môi đỏ ấy.
Bờ môi cô có chút vị mặn, còn có mấy giọt nước biển.
Cảm giác tê dại lan ra từ bờ môi, Hàn Dao muốn né tránh, nhưng trên người cô chẳng có một chút sức lực nào cả.
Mùi hương sạch sẽ mát rượi trên người anh quanh quẩn trên chóp mũi cô, không có mùi nước hoa hay mùi thuốc lá, sạch sẽ kiên nghị như con người anh.
Nụ hôn của anh khiến Hàn Dao ngây ra như phỗng, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại được thì cả người đã nhũn ra như một vũng bùn.
Cô vất vả phun ra được mấy chữ:
“Phó...!Phó Thiếu Lê!”
Cô đẩy mạnh một cái vào vai anh.
Phó Thiếu Lê khựng lại một chút, lưu luyến buông cô ra, đến cuối cùng còn liếm một cái vào môi cô.
Cả người Hàn Dao run lên, đẩy một cái thật mạnh.
Nhưng dù là như thế, Phó Thiếu Lê cũng chỉ bị đẩy ra khoảng hai mươi phân.
Anh như cười như không nhìn cô, Hàn Dao ra sức lau miệng.
Nhìn biểu cảm ấy của Phó Thiếu Lê, Hàn Dao quay đầu đi, phun ra một ngụm nước bọt, đạp chân kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Phó Thiếu Lê! Anh sàm sỡ tôi, anh muốn làm gì hả!”
Hàn Dao trợn mắt lườm Phó Thiếu Lê, nhưng anh không hề có ý định giải thích gì về chuyện này, trực tiếp vẫy tay với chiếc máy bay trực thăng trên không trung.
Mạnh Thế Hựu làm phi công, chịu trách nhiệm lái chiếc máy bay này, đương nhiên cũng đã trông thấy toàn bộ “sự tương tác” của hai người ở trên mặt nước.
Người đàn ông biết khắc chế bản thân như đội trưởng mà cũng có ngày làm ra chuyện như thế, đúng là chuyện lạ chưa từng gặp!
Về là có chuyện để hóng rồi!
Trong lúc đang rất hào hứng, Mạnh Thế Hựu trông thấy đội trưởng vẫy tay với mình.
Anh ta vội vàng điều chỉnh lại biểu
cảm, nghiêm túc chấp hành mệnh
lệnh của Phó Thiếu Lê.
Thang dây
lại được thả xuống, nhìn bàn tay mà
Phó Thiếu Lê vươn ra, Hàn Dạo
kiên quyết lắc đầu.
Con sói xám ở
đối diện quá đáng ghét!
Hàn Dao dời tầm mắt, nhưng vẫn
không kiềm chế được sự dao động
trong lòng mình cùng với sự thay
đổi của nhịp tim.
Lúc anh chạm vào
môi cô, cô cảm nhận được rất rõ,
trái tim cô đã đập lỡ một nhịp.
go
Nhưng bây giờ trông thấy vẻ mặt
thờ ơ của anh, Hàn Dạo chỉ cảm
thấy có một cục tức nghẹn trong
lồng ngực, hình như chỉ có một
mình có suy nghĩ vẩn vơ mà thôi!
Thấy Hàn Dao không chịu nắm lấy
tay mình, Phó Thiếu Lê cũng không
giận, tự leo lên thang dây trước.
Leo
lên được một nửa, anh còn chưa thời
gian nhìn Hàn Dạo một cái..