Giọng nói hờ hững kiên định, không cho phép từ chối, khiến người ta yên tâm.
Hàn Dao cứ thế nhìn góc nghiêng của Phó Thiếu Lê một lúc lâu, 5đến tận khi anh bắt đầu có động tác, cô mới hoàn hồn lại.
Phó Thiếu Lê đeo mặt nạ lặn vào cho cô.
Cô vươn tay ra, định nhận lấy, nhưng bị 6anh ấn tay xuống.
“Để tôi giúp cô, lần này tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô.”
Khuôn mặt nghiêm túc của Phó Thiếu Lê phản chiếu rõ nét tro7ng mắt Hàn Dao, trong lòng, trong mắt cô chỉ còn là khuôn mặt của anh.
Giờ phút này, Hàn Dao phát hiện ra người đàn ông này đã để lại dấu ấn không4 thể xóa nhòa trong lòng cô, đến mức rất lâu về sau, bất cứ ai cũng không thể lọt vào mắt cô được nữa.
Cạnh cửa máy bay, Phó Thiếu Lê và H8àn Dao đứng đối diện với nhau.
Bàn tay rắn rỏi của anh kiểm tra toàn bộ trang bị trên người cô, sau đó khoác tay lên vai cô, ôm lấy cả người cô.
Cô có thể cảm nhận được rõ nhiệt độ cơ thể của anh truyền sang người cô, dù đã cách hai bộ đồ lặn.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
Phó Thiếu Lê nghiêm túc nhìn vào mắt Hàn Dao, muốn nhìn ra tâm trạng của cô vào giờ khắc này, kết quả cũng không khiến anh phải thất vọng.
Vẻ mờ mịt trong mắt cô gái này đã biến mất, thay vào đó là ngọn lửa bùng cháy như muốn đốt cháy mọi sinh linh trên thế giới này.
Máy bay trực thăng vẫn đang bay rất ổn định.
Mạnh Thế Hựu lái máy bay, hoàn toàn không có bất cứ một sự lo lắng nào cả, cứ thế chậm rãi bay trên vùng biển này.
“Tôi sẵn sàng rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Hàn Dao hít sâu một hơi, vùi mặt vào lồng ngực Phó Thiếu Lê, xuyên qua khe hở giữa cánh tay anh, nhìn xuống mặt biển phẳng lặng, trong lòng thì dậy sóng mãnh liệt.
Từ sức lực mà cô dùng để túm lấy cánh tay mình, Phó Thiếu Lê có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô gái trong lòng mình.
Mặc dù cô nhóc này đang hừng hực ý chí chiến đấu, nhưng một nhược điểm lớn như thế, nói khắc phục là có thể khắc phục được sao? Phản ứng của cô như thế này cũng là hợp tình hợp lí.
“Được, chúng ta nhảy đây.”
Phó Thiếu Lê ôm chặt người trong lòng mình, kéo cô bước vào không trung, gió biển ập vào mặt.
Bàn chân lơ lửng trên không trung, trái tim Hàn Dao cũng như muốn nhảy lên đến cổ họng.
Tiếng thét đã lên đến miệng, nhưng ngước mắt lên thì lại thấy người đàn ông trước mặt nhìn cô bằng ánh mắt như cười như không, khiến cô ép mình phải dừng lại.
Bởi vì không kêu ra được, cô càng túm chặt cánh tay Phó Thiếu Lê hơn nữa.
Trong quá trình này, hai người cũng “đọ sức” với nhau một hồi, nhưng thực chất chỉ có một mình Hàn Dao ganh đua thôi, người chịu khổ vẫn là cô.
Hai người rơi thẳng xuống, Phó
Thiếu Lê ôm chặt Hàn Dao, cô
không thể nhúc nhích gì được, vậy
nên lúc rơi xuống nước, động tác
giãy giụa theo bản năng của cô cũng
không thành công.
Phó Thiếu Lê ôm chặt lấy Hàn Dao,
cảm nhận được động tác vùng vẫy
của cô.
Thế là cánh tay đang ôm cô
càng thêm dùng sức, thậm chí còn
kẹp lấy chân cô, không cho cổ động
đậy.
Hai người rơi ùm vào nước, bọt
nước văng lên vài mét.
Vì sức ảnh
hưởng của trọng lực, bọn họ chìm
xuống rất sâu.
Đến tận khi cảm thấy đủ rồi, Phó
Thiếu Lê mới buông Hàn Dạo ra,
nhanh chóng đạp chân giữ thăng
bằng.