Hàn Dao lẳng lặng nhìn anh hai giây, sau đó ôm chặt lấy anh, nhất quyết không chịu buông ra.
“Phó Thiếu Lê!”
Giọng5 cô nghẹn ngào và run rẩy, đủ để cho thấy nỗi sợ hãi trong cô lúc này.
Phó Thiếu Lê bị cô ôm chầm lấy, không tránh ra đượ6c, chỉ có thể cố gắng dùng chân duy trì sự thăng bằng cho hai người.
Nghe thấy giọng nói nức nở của cô nhóc này, Phó Thiếu Lê chỉ7 cảm thấy trái tim mình nhảy lên một cái thật mạnh, không hề có dấu hiệu nào trước đó, mơ hồ mang theo sự đau đớn khiến anh không4 bình tĩnh lại được.
Sau hai giây ngẩn ngơ, anh vươn tay ôm lấy cô gái đang run rẩy trong lòng mình.
“Đừng sợ, tô8i vẫn luôn ở đây.”
Phó Thiếu Lê khẽ thở dài trong lòng, nỗi ám ảnh tuổi thơ phải khắc sâu đến thế nào thì cô mới sợ đến mức này đây? Tạm thời bọn họ không thể tiến hành tiếp được, anh giơ tay lên vẫy, chiếc máy bay trực thăng trên không trung nhanh chóng thả một cái thang dây xuống.
Phó Thiếu Lê ôm Hàn Dao lên thang dây, đưa cô về máy bay.
Hàn Dao ngồi dưới đất, anh tháo mặt nạ lặn ra cho cô.
Đập vào mắt là một cặp mắt đỏ hoe.
Hàn Dao nhìn Phó Thiếu Lê, một lát sau, khóe miệng cô hiện lên một nụ cười khổ.
“Có phải anh thất vọng với dáng vẻ không nên thân này của tôi lắm không?”
Giọng cô nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo nỗi bất lực sâu sắc khiến Phó Thiếu Lê nghe mà khó chịu.
Anh đặt tay lên mái tóc đang nhỏ nước của cô, xoa một cái thật mạnh.
“Không sao, hôm nay chúng ta có thể ở đây cả ngày.
Cứ từ từ, một ngày là đủ rồi.”
Hàn Dao nhìn anh, giơ tay vắt nước trên tóc mình, nhưng vì tóc cô khá ngắn nên chẳng vắt ra được gì cả.
Thế là cô lấy áo huấn luyện mà mình bỏ trong túi ra, lau nước trên tóc mình, rồi lại cho nó vào trong túi.
Hàn Dao ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, gió biển ập vào mặt, hương vị tanh mặn khiến cô bất giác nhớ tới những gì mà mình vừa trải qua, sắc mặt lại tái đi.
Cô nuốt nước miếng, tuổi thơ thê thảm ấy vẫn cứ đeo bám cô dai dẳng, cảm xúc cô trở nên sa sút.
Phó Thiếu Lê đang ngồi bên cạnh nhìn cô, thấy cô như vậy, sắc mặt anh thay đổi, đỡ vai cô lên để cô ngồi thẳng lại, có thể nhìn thấy mặt anh.
“Hàn Dao, cô nhìn vào mắt tôi, nghe cho kỹ đây! Tôi thông cảm với cô về những ký ức và quá khứ thê thảm của cô, nhưng cô để mình bị những ký ức ấy khống chế, tôi rất coi thường điều ấy! Cô có biết không hả Hàn Dao!”
Một tay Phó Thiếu Lê kéo mặt nạ
lặn xuống, tay kia nắm lấy cằm cô,
bắt cô đối mặt với mình.
“Hàn Dạo, cô nhìn vào mắt tôi, nhìn
bản thân mình trong đó đi, nhìn xem
vì cái quá khứ chó má ấy, cô
biến
mình thành cái dáng vẻ thế nào!”
Mặt nạ lặn lăn một vòng trên mặt
đất, dừng lại khi đụng vào ghế ngồi.
Đôi mắt Hàn Dao chuyển động, đối
diện với cặp mắt của Phó Thiếu Lê,
cô bất chợt giật mình.
“Con đường của cô, tương lai của cô
vẫn còn rất xa rất dài, cô có biết
không.
Cô cần phải nhìn về phía
trước, chứ không phải là níu chặt
những hồi ức ấy.
Cô có giữ lại
những ký ức không vui vẻ ấy thì
cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, không
phải sao?”.