Hàn Dao sửng sốt trước cảnh tượng ấy, vô thức nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu lên và đối diện với đôi mắt chứa đầy ý cười của P5hó Thiếu Lê.
Cô càng hoảng hơn, muốn lùi về phía sau, nhưng hai chân nặng như chì, chỉ nhích được một chút.
Thế là cô tự v6ấp vào chân mình, ngã thẳng ra phía sau.
Phó Thiếu Lê cũng không ngờ là cô lại có phản ứng như thế, nhanh chóng vươn tay ra ôm lấy7 eo cô, dùng sức kéo lên, cả người Hàn Dao được anh đỡ thẳng lên.
Hàn Dao đứng vững lại được.
Phó Thiếu Lê vốn định đỡ cô 4đứng thẳng dậy rồi sẽ buông cô ra, nhưng cúi đầu xuống thì lại thấy cô nhóc này đang tròn mắt nhìn anh.
Một cảm xúc khó tả8 lan tràn trong lòng anh, khiến anh cũng ngây ngẩn, quên luôn cả việc buông cánh tay đang ôm eo cô ra, hai người cứ thế nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên Phó Thiếu Lê nghiêm túc nhìn Hàn Dao với khoảng cách gần như thế.
Lúc này anh mới phát hiện ra đôi mắt của Hàn Dao thực sự rất to, lông mi vừa dài vừa cong, trong mắt lóe lên tia sáng, không còn vô thần như buổi chiều nữa.
Nghĩ đến đây, tay anh xoa lên gò má cô, lướt từ cằm cho đến khóe mắt, tay còn lại thì vẫn ôm eo cô.
Nhìn một hồi, Phó Thiếu Lê đột nhiên muốn hôn lên cặp mắt ấy.
Trong đầu nghĩ như thế, cơ thể anh cũng nhanh chóng làm theo suy nghĩ ấy.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào khóe mắt Hàn Dao, khiến cô giật thót mình, dùng sức đẩy Phó Thiếu Lê ra, tay kia thì bưng lấy mí mắt nóng bỏng của mình.
Bị cô đẩy như thế, Phó Thiếu Lê hoàn hồn lùi lại hai bước, ho vài tiếng để che giấu hành động quá giới hạn vừa rồi của mình.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút không phải mong là cô đừng để bụng.”
Phó Thiếu Lê ho khan.
Anh không nói gì còn đỡ, vừa nói ra là Hàn Dao cảm thấy mất tự nhiên.
Cô cúi đầu, không biết nên nhìn vào đâu nữa.
Thấy cô cứ cúi đầu mãi, Phó Thiếu Lê không đoán ra được suy nghĩ của cô lúc này.
Mặc dù anh không biết vì sao mình lại có suy nghĩ như thế với một cô gái, nhưng anh không phản cảm với cảm giác khác lạ ấy, ngược lại còn có phần chờ mong.
Trong lúc Phó Thiếu Lê suy nghĩ vẩn vơ, cô gái trước mặt chợt nhúc nhích.
Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã chạy mất tăm.
Nhìn khoảng không trước mặt, anh vội vàng đuổi theo.
Hàn Dao thật sự không biết phải nói gì với Phó Thiếu Lê nữa, thế nên mới chết nhát chạy trốn, rời khỏi phòng của anh.
Lúc ra khỏi cửa phòng, cô len lén nhìn ra phía sau, ai ngờ lại trông thấy Phó Thiếu Lê.
Cô quay đầu đi, chạy thục mạng về phía trước, nhưng được vài bước thì bị Phó Thiếu Lê túm lấy cổ tay.
Hàn Dao dùng sức muốn rút tay
mình ra, nhưng không ngờ anh lại
đột nhiên buông tay.
Cô bị mất đà,
cả người ngả ra phía sau.
Một lần nữa, Phó Thiếu Lê lại đỡ
được cô.
Lần này s8 vừa đứng vững
là anh buông cô ra ngay.
Bởi vì Hàn
Dao không nhìn anh, vậy nên anh
chỉ có thể xoa đầu cô.
“Được rồi, để tôi đưa cô về phòng y
tế.”
Bị xoa đầu, Hàn Dạo vô thức
nghiêng đầu đi, thế là lại chạm vào
ánh mắt của Phó Thiếu Lê.
Trông
thấy đôi mắt sáng ngời của anh, cô
như nhìn thấy ma, nhanh chóng dời
tầm mắt, hít sâu hại hơi rồi gật đầu..