Ngày mai cô phải về đội, lấy đâu ra thời gian đi với anh?
Hàn Dao dịch đầu ra khỏi vai Phó Thiếu Lê, lắc lư cái5 cổ của mình, nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Không sao, tôi sẽ nói với giáo quan của cô, cô ấy cũng phải nể 6mặt tôi chứ.
Nhớ đấy, ngày mai chờ tôi trong phòng y tế.”
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Hàn Dao, Phó Thiếu Lê 7cong môi, vỗ nhẹ đầu cô.
Có lẽ đây chính là thời điểm Hàn Dao vô hại nhất, ôn hòa nhất rồi.
Phó Thiếu L4ê dìu Hàn Dao lên, phủi đất cát sơ qua cho cô, sau đó không để cô tự đi mà cõng cô lên.
Hàn Dao muốn tự đi, như8ng Phó Thiếu Lê chê cô yếu, đi chậm, thế là cõng cô đi nhanh như gió.
Mặc dù anh đi rất nhanh, nhưng bước chân rất vững vàng.
Hàn Dao áp mặt vào lưng anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ phát ra từ lồng ngực anh, cảm thấy tấm lưng anh dài rộng chắc nịch như lưng của bố, khiến cô vô cùng yên tâm.
Cô không biết nằm trên lưng bố là một cảm giác như thế nào, bởi vì cô là trẻ mồ côi, rất ít cảm nhận được tình thương của bố mẹ.
Vậy nên trong mấy năm sống với bà ngoại sau này, cô luôn dè dặt trân trọng chút tình thân còn sót lại ấy.
Hàn Dao thư thái thở vài hơi trên lưng Phó Thiếu Lê, cơ thể cũng không còn cứng ngắc như trước nữa, hai tay đang vắt trên cổ anh cũng dần dần chập lại với nhau, đặt ở đúng phần cổ.
Làn da ấm áp chạm vào nhau, Hàn Dao như bị bỏng, kéo giãn khoảng cách giữa tay vào cổ, chỉ vòng hờ ở đó.
Được hai giây, tay cô bị nhấc lên.
“Túm chặt vào, rơi xuống là tôi kệ đấy!”
Hàn Dao khẽ ngước đầu, nhìn khuôn mặt chỉ lộ ra một phần ba của Phó Thiếu Lê.
Đường nét như lưỡi đao, cương nghị rắn rỏi, khiến cô hơi ngẩn ngơ.
Sau khi hoàn hồn lại, cô tiếp tục vùi mặt vào lưng anh, nhưng cánh tay lại siết chặt lại.
Ống tay áo che đi gò má cô, nhưng lại không che được đường cong trên khóe môi.
Phó Thiếu Lê cõng Hàn Dao, cảm nhận được động tác nhỏ của cô.
Anh không nhìn cô, cũng không nói gì nhiều, nhưng khóe mắt lại cong cong, ánh mắt thâm thúy lộ ra ý cười.
Phó Thiếu Lê cõng cô về thẳng ký túc xá của cô.
Trên người Hàn Dao toàn là mùi tanh của nước biển, Phó Thiếu Lê đi cùng với cô nên cũng chẳng khá hơn.
Anh bảo cô lên lấy quần áo, mình thì đứng chờ cô dưới tầng.
Thực ra Hàn Dao không biết vì sao anh lại bảo cô đi lấy quần áo, nhưng vẫn nghe lời anh.
Mang quần áo xuống, cô nhìn thấy bóng người cao lớn đứng dưới ánh đèn.
Bước chân cô khựng lại, sau đó chợt phát hiện ra gần đây cô thường xuyên ngẩn ngơ nhìn anh, không biết là mình bị làm sao nữa.
Cô lắc đầu, xua đuổi mấy ý nghĩ không nên có ấy đi.
Lúc ngẩng đầu lên, cô thấy Phó Thiếu Lê đang nhìn về phía mình, vội vàng rảo bước đi tới chỗ anh.
Thấy cô tới, Phó Thiểu Lê nhìn cô
mấy giây rồi ngồi xổm xuống trước
mặt cô.
“Lên.”
Giọng nói chắc nịch của anh khiến
Hàn Dao không kịp phản ứng gì, cứ
thế trèo lên lưng anh.
Cảm thấy cô đã nằm vững rồi, Phó
Thiếu Lê mới đứng lên, cõng cô đi
thẳng tới một hướng..