“Có thể để thức ăn còn thừa lại đây không? Khi nào đói thì tôi sẽ ăn.”
Phó Thiếu Lê cảm thấy Hàn Dao như thế này khá là đáng yêu.
“Cơm thừa canh cặn mà cô cũng ăn được hả?”
“Sao lại không ăn được? Tệ hơn tôi cũng từng ăn rồi, còn để ý tới chuyện cơm thừa mới để mấy6 tiếng hả?”
Những gì Hàn Dao nói là sự thật, nhưng lại khiến Phó Thiếu Lê cảm thấy xót xa, anh không muốn nhắc tới mấy chuyện này.
“Được rồi, đến lúc đó nếu đói thì tôi sẽ làm cho cô ăn.”
“Anh biết nấu cơm ấy hả?”
Hàn Dao nhìn Phó Thiếu Lê với vẻ hứng thú,4 đôi mắt như lóe ra tia sáng.
“Nhìn anh là tôi biết không nuốt nổi rồi.”
Nghe cô nói vậy, Phó Thiếu Lê tặng cô một cú cốc đầu đa8u điếng.
“Cứ chờ đó, sẽ có lúc cô phải cầu xin tôi!”
Phó Thiếu Lê mang hộp thức ăn đi.
Hàn Dao ngán ngẩm nằm xuống giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Cô ngủ từ chiều đến giờ, mặc dù cứ mộng mị mãi, bây giờ tay chân không có sức lực, nhưng lại tỉnh như sáo.
Rảnh rỗi không có gì làm, cô lại bắt đầu nhớ bà ngoại.
Những quá khứ thê thảm ấy cứ hiện lên trong đầu cô, rõ ràng và khắc sâu.
Hàn Dao nhắm mắt lại, mồ hôi ướt đẫm người.
Trong phòng bệnh an tĩnh đến đáng sợ.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, nhìn kim phút không ngừng dịch chuyển, trong lòng càng lúc càng bất an.
Như thể có vô số con côn trùng gặm nhấm gân mạch trên người cô, bắt đầu từ những mạch máu nhỏ nhất, từ từ bò lên trên, chui vào và hút máu cô.
Hàn Dao như muốn phát điên, quân y chỉ nhìn thấy cô lao ra ngoài như một cơn gió.
Nhìn cửa phòng bệnh vẫn còn đang đung đưa, anh ta lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.
Bên ngoài, trời vẫn chưa tối.
Hơn tám giờ rồi mà vẫn còn có sắc trắng.
Hàn Dao cứ thế chạy ra khỏi phòng y tế.
Khi đã đặt một chân xuống bậc thềm, cô chợt phát hiện ra mình không có nơi nào để đi cả.
Cô dừng tại chỗ, chần chừ nhìn ba con đường trước mặt.
Một con đường thông tới sân huấn luyện, một con đường thông tới ký túc xá, con đường còn lại nối liền với bờ biển.
Suy nghĩ hỗn loạn, khiến cô chỉ biết chôn chân tại chỗ, con đường trước mắt trở nên trắng xóa.
Sau một hồi dừng lại, cô lựa chọn con đường cách nơi này xa nhất.
Đường tới bờ biển im ắng và dài đằng đẵng.
Gió biển nóng ẩm thổi vào mặt, vào người, cảm giác dính dấp ấy khiến cô không thoải mái, nhưng vẫn không thể ngăn cản bước chân của cô, vẫn cứ chậm rãi bước trên bờ cát.
Vùng biển huấn luyện lúc chiều càng lúc càng gần, nỗi lòng cô cũng ngày một hoảng loạn.
Hàn Dao biết mình không thể tới đây, nhưng cô vẫn cứ tới.
Cái đống lộn xộn buổi chiều vẫn còn đó, cát bị hất lên, để lộ ra phần ẩm ướt, nhuốm màu trắng dưới ráng chiều.
Hàn Dạo đứng trên bờ cát, thẫn thờ
nhìn mặt biển mênh mông.
Lúc sắp chìm vào bóng tối, một lồng
ngực ấm áp ôm lấy cô.
Hàn Dạo
nhìn người trước mặt, đôi mắt mê ly,
không có tiêu cự
Sau khi mang hộp cơm về, Phó
Thiếu Lê trở về văn phòng tạm thời
của mình, xử lý một vài chuyện rồi
đứng ở cạnh cửa sổ.
Anh nhìn quanh một lượt, bắt gặp
một bóng người đang loạng choạng
bước đi, lông mày tức khắc chau lại..