Nụ cười trên mặt Hàn Dao khựng lại rồi dần dần biết mất.
“Vậy sao? Nhưng tôi không giống với những gì cô nghĩ đâu.
Bây 5giờ tôi nằm trên giường bệnh, để lộ sự yếu ớt khác biệt, có phải cô thất vọng lắm không?”
Hàn Dao không cười, biểu cảm6 hơi lạnh lùng, đường nét trên gương mặt cũng trở nên góc cạnh.
Cô thật sự quá gầy, còn gầy hơn trước khi nhập ngũ nữa.
Chúc Quân Dương và Trương Lan Tiếu đứng bên cạnh đều sững sờ, trong lòng sửng sốt.
“Hàn Dao, cô sao vậy?”
Tr4ương Lan Tiếu ngồi xuống cạnh giường, muốn nắm lấy tay cô, nhưng bị cô né tránh.
“Không sao, tôi nghĩ tới một vài chuy8ện quá khứ thôi, không đáng nhắc tới.”
Hàn Dao nhắm mắt lại, có vẻ hơi buồn ngủ.
“Các cô về đi, tranh thủ thời gian tắm rửa nghỉ ngơi.”
Trương Lan Tiếu nhìn Hàn Dao.
Người ta không muốn nói nhiều, cô ấy cũng không thể bắt ép được.
Bị Hàn Dao đuổi về, cô ấy chợt nhớ tới mấy chuyện.
“Dương Dương, cô về cùng tôi đi.
Hôm nay giáo quan dạy buộc ba lô, cô mau về tập luyện đi.”
Hàn Dao mở mắt nhìn hai người họ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mấy giây sau, cô mới mở miệng.
“Về đi, ban đêm đừng có ngủ say như chết.”
Dứt lời, Hàn Dao nhắm mắt lại.
Cô thật sự mệt mỏi, giấc mơ vẫn còn quanh quẩn trong đầu, nghĩ lại vẫn còn bàng hoàng, khiến tim cô đập loạn nhịp.
Hai người họ rời đi, phòng bệnh trở nên trống trải, chỉ có một người lẻ loi ngồi trên giường.
Đầu óc Hàn Dao rối loạn, cô cố gắng xua đuổi những ký ức và giấc mơ lộn xộn kia đi.
Cửa phòng bệnh lại mở ra, Hàn Dao mở hé mắt.
Thấy quân y bước vào, cô mới mở to mắt, cười chào hỏi anh ta.
“Thủ trưởng, bây giờ tôi không chào được, anh tạm chấp nhận đi.”
Quân y xua tay, anh ta không để ý mấy cái nghi thức này.
“Trông cô cũng đáng tin đấy chứ, sao lại thành ra nông nỗi này vậy hả?”
Hàn Dao nở nụ cười, không nói thêm gì cả.
Quân y cũng không nói nhiều, kiểm tra cho cô rồi đi luôn, bảo cô ở đây nghỉ ngơi một đêm, sáng mai kiểm tra mà không có vấn đề gì thì không cần ở lại nữa.
Hàn Dao nhìn lên trần nhà, đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Vừa rồi Trương Lan Tiếu và Chúc Quân Dương tới vội nên không mang thức ăn tới cho cô.
Quân y thì cũng lo làm chuyện khác, không nghĩ tới chuyện cô chưa ăn cơm, vậy nên cô cứ thế bị bỏ quên, đói cồn cào cả bụng.
Mọi thứ trước mắt tối sầm lại.
Hàn Dao nhớ lại vừa rồi, Đường Duy Hy cho cô uống nước rồi đặt lên tủ đầu giường.
Thế là cô bèn vươn tay ra lấy cái cốc ấy, không có thức ăn, uống nước cầm hơi cũng được.
Một tay cô chống trên giường, tay còn lại với cái cốc, nhưng cô vẫn chưa hồi sức nên tay cô chẳng dùng được lực, cái cốc kia bị đẩy rơi xuống tủ.
Hàn Dao ngơ ngác nhìn cái cốc rơi từ trên tủ đầu giường xuống, đến tận khi một bàn tay góc cạnh xuất hiện trước mặt, bắt lấy cái cốc ấy.
Hàn Dao xoay người nằm xuống giường, vừa vặn nhìn thấy chủ nhân của cái tay kia - Phó Thiếu Lê.
Cô nghiêng đầu, không muốn nói
chuyện.
Phó Thiếu Lê đặt cái cốc
lên tủ đầu giường, tiện thể đặt cả
hộp cơm xuống, sau đó khẽ cười.
“Kể ra mối quan hệ giữa cô và
người trong nhà bếp tốt đấy nhỉ,
cơm bệnh nhân cũng thịnh soạn hơn
bình thường, đãi ngộ không tệ.”
Ngửi thấy mùi thức ăn, tầm mắt của
Hàn Dạo dừng lại ở suất ăn trên trên
tủ đầu giường.
“Đây là cơm bên nhà bếp gửi tới
hả?”.