Mục tiêu của cô ấy đương nhiên là chỗ ngồi của Hàn Dao rồi.
Cô ấy vòng đi vòng lại xung quanh Hàn Dao mấy lượt, sau đó dừng lại bên5 trái Hàn Dao, tầm mắt chăm chú vào bài thi của cô.
Bàn tay đang cầm bút của Hàn Dao khựng lại hai giây rồi lại viết tiếp.6 Hà Tiêu Linh đứng cạnh, đọc bài thi của cô khoảng năm phút.
Cô ấy tặc lưỡi một cái, liếc nhìn Giang Hàn rồi rời khỏi chỗ đó.
7
Tốc độ viết của Hàn Dao rất nhanh, thời gian ngừng bút không quá ba giây.
Cô mất một tiếng để hoàn thành bài thi.
Tron4g cả phòng học, số người làm xong cùng lúc với cô không vượt quá năm người.
Cô âm thầm huých nhẹ vào người Chúc Quân Dương, nhìn c8ô ấy một cái.
Chúc Quân Dương nhìn các giáo quan xung quanh, len lén lắc đầu.
Thấy dáng vẻ rũ rượi của cô ấy, mặc dù Hàn Dao không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng thì vui như tết.
Cô cầm bài thi, đi lên bục giảng, nộp cho Giang Hàn rồi xoay người rời khỏi phòng học.
Cô không lo chuyện vở ghi, đến lúc đó sẽ có người mang về giúp cô.
Đường Duy Hy nộp bài ngay sau Hàn Dao.
Anh ta cũng không ở lại phòng học, cứ thế ra ngoài luôn.
Gió biển ập tới, mặc dù không mang theo hơi nóng như ban ngày, nhưng có lẽ là bởi vì vị trí địa lý của nơi này khác biệt nên vẫn rất nóng, thổi vào người sẽ không được thoải mái cho lắm.
Đã quen với cuộc sống ở khu vực giáp phía bắc, bây giờ tới phía nam, Hàn Dao vẫn cần một khoảng thời gian để quen dần.
Trên đường đi về phòng ngủ, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt của Phó Thiếu Lê.
Nhớ tới chuyện anh thiêu cháy phòng bếp mà La Hiển Thanh kể lúc chiều, cô đột nhiên bật cười, có lẽ là đang cười nhạo anh.
Trên trời, vầng trăng khá tròn.
Nhìn được mấy giây, Hàn Dao mới chợt nhớ ra trung thu năm nay trùng với lễ Quốc Khánh, ngày mùng bốn chính là trung thu.
Mấy năm qua, năm nào cô cũng ở nhà đón trung thu với bà ngoại, chỉ có năm nay là khác.
Nụ cười trên mặt cô biến mất, thay vào đó là nét ủ dột.
Không được về nhà, cũng không có cơ hội gọi điện thoại, Hàn Dao bỗng cảm thấy ngột ngạt, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì nỗi nhớ đã ập tới như thủy triều.
Không biết bà ngoại thế nào rồi, cũng không biết cậu mợ đối xử với bà ra sao.
Người mà Hàn Dao lo lắng nhất hiện giờ chính là bà lão một thân một mình ấy.
Cô lẻ loi cô độc, không cần để ý tới điều gì khác, chỉ quan tâm lo lắng cho bà cụ có công ơn nuôi dưỡng mình.
Đường Duy Hy vẫn luôn đi sau Hàn
Dao, cách cô không quá xa.
Có lẽ là
vì đang mải suy tư nên cô không
phát hiện ra sự tồn tại của anh ta.
Anh ta cũng không tới gần, chậm rãi
quan sát mọi cảm xúc và hành động
của Hàn Dạo.
Hàn Dao chạy chậm về phòng ngủ,
từ đầu tới cuối đều không phát hiện
ra người đi theo mình.
Bây giờ cô
không có tâm trạng đâu mà để ý tới,
bởi vì cô sắp bị nỗi nhớ nhấn chìm
rồi.
Về đến phòng ngủ, Hàn Dao lấy
quần áo đi tắm, lề mề suốt nửa tiếng
mới ra ngoài.
Cô còn chẳng thèm
giặt quần áo vừa thay, cứ thế lên
giường nằm.
Nhìn ván giường bên trên, Hàn Dao
ngẩn ngơ thẫn thờ.
Cô rất muốn gọi
điện thoại cho bà ngoại, cho dù chỉ
nghe giọng bà một lần thôi cũng
được..