“Vâng, bếp trưởng.”
Thấy La Hiển Thanh đứng lên, Hàn Dao cũng đứng lên theo.
Cô tới chỗ hai người đang loay hoay 5làm việc kia, đá một cái vào chân Chúc Quân Dương.
“Xong rồi, về thôi.”
Chúc Quân Dương còn chưa kịp phả6n ứng gì thì Hàn Dao đã đi được một quãng.
Cô ấy vội vàng buông khăn lau xuống, đuổi theo sau cô.
Bốn người đi n7hanh hơn đám Đường Duy Hy.
Trương Lan Tiếu cầm tay nói chuyện với Hàn Dao, Chúc Quân Dương thì bị Đại Lan giữ lại, đi đằ4ng sau cách một khoảng, nhưng ánh mắt không hề dời khỏi người Hàn Dao.
Trương Lan Tiếu nắm lấy cổ tay Hàn Dao, b8óp nhẹ vào cánh tay cô.
Hàn Dao lập tức nhíu mày lại.
Biểu cảm ấy của cô lọt vào mắt Trương Lan Tiếu, cô ấy nhích lại gần Hàn Dao.
“Tay cô sao rồi?”
Lúc chiều cô ấy chỉ hơi nghi ngờ, nhưng với phản ứng của Hàn Dao hiện giờ thì chắc chắn là bị thương không nhẹ.
Hàn Dao nhìn quanh bốn phía.
“Buổi chiều lúc tập hợp, có người nhốt tôi trong phòng tắm, tôi nhảy từ cửa sổ xuống.”
Trương Lan Tiếu giật mình hô lên.
“Cô điên rồi sao! Đó là tầng bốn đấy, nhảy xuống sẽ chết người!”
“Tôi giảm xóc ở bệ cửa sổ, không phải nhảy luôn xuống, nếu không thì bây giờ tôi cũng chẳng còn đứng trước mặt cô nữa.”
Hàn Dao nói một cách bâng quơ, nhưng không miêu tả kỹ quá trình mình nhảy xuống từ một vị trí cao như vậy.
Lúc này Trương Lan Tiếu cũng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới những điều đó, cô ấy buông lỏng tay ra một ít.
“Bị thương rồi à?” Hàn Dao gật đầu.
“Về rồi bảo Đại Lan kiểm tra giúp tôi, có thể là trượt bị thương.”
Trương Lan Tiếu cũng gật đầu.
“Có manh mối gì không? Ý tôi là người đã khóa cửa ấy.”
Hàn Dao nhìn ra xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó đoán.
Cô lắc đầu, không chắc rốt cuộc có phải người đó hay không.
“Đến cái bóng tôi còn không nhìn thấy, huống chi là người.
Về trước đi, xem cánh tay thế nào rồi tính, đừng để Chúc Quân Dương biết.”
Nhìn vào mắt Hàn Dao, Trương Lan Tiếu nghiêm túc gật đầu, để Chúc Quân Dương biết thì có mà hỏng chuyện hết.
Trước khi tìm ra người đó, không thể để cô ấy biết được.
Trong phòng ngủ, Hàn Dao cởϊ áσ huấn luyện ra, ngồi lên giường của Trương Lan Tiếu, sau đó cởi cả áo thun thể thao ra.
Cô dùng chăn quấn lấy nửa người trên, chỉ để lộ ra hai cánh tay.
Đại Lan cầm lấy tay cô.
Cô ấy cẩn thận sờ vào chỗ khớp xương, sau đó lại bóp vào cơ bắp, lật cánh tay cô lên nhìn, trông thấy một vết bầm rất rõ ở mặt trong.
Mức độ bầm tím ở hai bên cánh tay ngang nhau, hơn nữa đã sưng phồng lên rồi.
Chúc Quân Dương và Trương Lan Tiếu ở bên cạnh, thấy thế thì đồng thời hít một hơi khí lạnh.
Chúc Quân Dương chép miệng, hình như còn nghiêm trọng hơn cô ấy lúc trước nữa, trông đáng sợ hơn nhiều.
Mồ hôi lấm tấm chảy xuống từ trán
Hàn Dao, lóe sáng dưới ánh đèn.
“May mà không gãy xương hoặc là
trật khớp.
Nhưng hiện giờ tôi chưa
thể xoa bóp cho cô được, đợi 48
tiếng rồi tôi sẽ xºa bóp bằng dầu
hồng hoa trước.
Nếu có kim thì tốt
biết mấy.”
“Cô cần kim làm gì? Đừng có ý đồ
ra tay với Đại Dao đấy nhé! Lúc
trưa bị cô hành hạ, tôi biết hết rồi!
Đại Dao, cô tuyệt đối đừng có tin cô
ả này!”
Chúc Quân Dương vẫn chưa hết sợ
hãi về chuyện Đại Lan xoa bóp cho
mình.
Bây giờ nghe Đại Lan nói cần
kim, Chúc Quân Dương vội vàng
lao tới ôm chặt lấy, không cho cô ấy
nhúc nhích gì..