“Giáo quan Hà!”
Cánh tay cô lại run lên, nhưng đang ở trước mặt Hà Tiêu Linh, cô không dám vung tay, chỉ có thể giữ5 nguyên tại chỗ.
Hà Tiêu Linh vẫn cười nhìn cô.
“Nghịch súng bao giờ chưa?”
Cô ấy chỉ vào khẩu sún6g tự động kiểu 95 còn mới bảy mươi phần trăm trên tay Hàn Dao.
Hàn Dao cúi đầu nhìn nó, lắc đầu với cô ấy.
“Chưa n7ghịch bao giờ? Trông tư thế cầm súng chuẩn của cô thì đâu giống người chưa từng chạm vào súng.”
“Trong tiết lý thu4yết trước đó, các giáo quan đã giảng về những nội dung quan trọng này rồi mà?”
“Cô nhớ hết ấy hả? Chỉ dựa vào nhữn8g bài học lý thuyết ấy mà cô đã quen tay thế rồi sao?”
Hàn Dao chỉ có thể gật đầu.
Đúng là cô đã nhớ hết rồi, còn những người khác thì cô không biết.
Nụ cười trên môi Hà Tiêu Linh ngày một rõ rệt.
Sau vài giây nhìn chằm chằm vào Hàn Dao, cô ấy túm cổ áo Hàn Dao lên, kéo cô lên xe địa hình, không đợi cô ngồi vững đã rời khỏi bãi cát.
Hàn Dao ngơ ngơ ngác ngác, cứ thế bị Hà Tiêu Linh đưa đi, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một sân vận động lớn.
Hà Tiêu Linh tắt máy, nhanh chóng xuống xe, còn đá Hàn Dao một cái.
“Xuống đi, lề mề gì đấy?”
Hàn Dao vác súng xuống xe, đi theo Hà Tiêu Linh vào trong sân vận động.
Quả nhiên, bên trong là một thế giới khác.
Lúc đứng bên ngoài, nhìn thấy mấy chữ nổi “trung tâm bắn súng”, tim Hàn Dao đập thình thịch, càng lúc càng kích động.
Cô có thể cảm nhận được máu trong người như sôi trào lên, nhiệt độ trong trung tâm khiến cơ thể cô như muốn bốc hơi.
Đương nhiên, chỉ có một mình cô là kích động thôi.
Hà Tiêu Linh liếc nhìn cô, đưa cô tới một căn phòng huấn luyện.
Đó là nơi đám giáo quan bọn họ luyện bắn súng, bây giờ đưa Hàn Dao tới đây là vì muốn xem bản lĩnh của cô đến đâu.
Thỉnh thoảng lại có mấy tiếng súng vọng tới.
Lúc mở cửa ra, trong phòng huấn luyện trống trải, chỉ có một người ngồi dưới đất, trước mặt bày các loại linh kiện súng ống, đang cúi đầu trầm ngâm.
Tiếng mở cửa không làm ảnh hưởng tới cô ấy.
Một phút sau, người ngồi trên mặt đất bắt tay vào lắp ráp, mặc dù không nhanh, nhưng động tác lại rất thành thạo, chuẩn xác và dứt khoát, không có một hành động dư thừa nào.
Trong vòng một phút, một khẩu súng trường được lắp ráp thành công.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt của Giang Hàn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hàn Dao nuốt một ngụm nước miếng.
Giang Hàn ném khẩu súng đang cầm cho Hà Tiêu Linh.
“Thử xem.”
Hà Tiêu Linh cầm súng, ngắm vào tấm bia ở đối diện.
“Trung đội trưởng, được đó, chỉ có điều tốc độ hơi chậm!”
Giang Hàn lấy lại khẩu súng trên tay Hà Tiêu Linh, liếc nhìn Hàn Dao ở bên cạnh.
“Theo cô thì có chậm không?” Hàn Dao lắc đầu.
Hà Tiêu Linh đi tới bên cạnh Giang Hàn.
“Đưa cô nàng này tới trải đời, thấy sao?”
Giang Hàn nhìn Hàn Dao một cái rồi cúi đầu xuống, hành động trên tay vẫn không dừng lại.
“Nhìn đây.”
Chưa tới ba mươi giây, Giang Hàn đã tháo dỡ được khẩu súng mà cô ấy vừa lắp, tất cả linh kiện được xếp ngay ngắn trước mặt.
“Có nhanh không?”
Hàn Dao lại lắc đầu.
“Vậy thì làm đi.”
Giang Hàn chỉ vào khu vực trồng
bên cạnh.
Hàn Dao tháo khẩu súng
đang đeo trên cổ xuống, ôm nó ngồi
xuống chỗ mà Giang Hàn chỉ.
“Tôi thử một lần trước.”
“Cứ tự nhiên.”
Giang Hàn nhún vai, Hà Tiêu Linh
cảm thấy đứng cũng chẳng để làm
gì, thế là cũng ngồi xuống theo..