Nhân thời gian nằm xuống, Hàn Dao nhìn những người thuộc tổ đã hoàn thành xong.
Trông thấy Đường Duy Hy, cô lập tức hiểu rõ.
Với thành tích của bọn họ5, hoàn thành xong đầu tiên cũng là chuyện bình thường, đồng thời lời nói của Sa Long cũng khiến nỗi lòng cô càng thêm nặng nề.
Quả nhiên khôn6g đơn giản như những gì bọn họ nghĩ.
Với tốc độ hiện giờ, lại còn cộng dồn mãi như thế, không biết bọn họ phải làm đến khi nào mới xong.
Cô liếc nhìn7 Chúc Quân Dương ở bên cạnh, cắn răng nói:
“Heo, chúng ta phải tăng tốc độ, nếu không thì sẽ càng lúc càng nhiều, cô có thể kiên trì được khô4ng?”
Chúc Quân Dương cảm thấy cơ thể mình sắp mất cảm giác luôn rồi, cơn đau trên vai cũng giảm đi nhiều.
“Không sao, đúng lúc tôi th8ấy ngồi tê cả người rồi, chúng ta làm nhanh lên, như vậy mới mau chóng được đứng lên!”
Những người khác đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ rồi, tất cả đồng loạt tăng tốc.
Chúc Quân Dương và Triệu Thù Nhiên có người bên cạnh kéo theo, tốc độ cũng không quá chậm.
Tốc độ đi lên, số lượng cũng tăng dần, mục tiêu càng lúc càng gần.
Ở một bên khác, Sa Long đẩy nhẹ vào người trung sĩ cao ráo kia.
“Ngô Phong Lợi, cậu có chắc là đá vào cô lính thuộc tổ đó không?”
“Chắc mà, tôi dùng vừa đủ lực luôn!”
Trung sĩ dáng cao ấy tên là Ngô Phong Lợi, Anh ấy sờ cằm, nói chắc như bắp.
Sa Long cũng gật đầu, đôi chân Ngô Phong Lợi không phân chia nặng nhẹ với nam nữ gì hết, Sa Long tin tưởng điểm này.
Anh ấy bắt đầu muốn biết nhóm lính nữ này có thể chịu được áp lực lớn đến thế nào, rốt cuộc giới hạn chịu đựng của bọn họ nằm ở đâu.
Tính dẻo dai như thế này là thứ mà lính nam khuyết thiếu, cũng là thứ mà bọn họ không thể đạt tới được.
Đến cuối cùng, đám Hàn Dao vẫn thành công hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy rằng vẫn thêm sáu mươi cái, nhưng bọn họ vẫn tranh thủ hoàn thành sớm nhất có thể.
Đạt được mệnh lệnh của Sa Long, Hàn Dao dẫn người trong tổ đi ăn cơm.
Chúc Quân Dương đã tê rần cả nửa người.
Hàn Dao dìu cô ấy, bóp nhẹ vào vai trái của cô ấy một cái, khiến cô ấy hít một hơi khí lạnh.
“Đại Dao, cô muốn lợi dụng để trả thù cá nhân thì cũng đừng thế chứ!”
“Đau lắm hả?”
Hàn Dao lại bóp cái nữa.
Chúc Quân Dương đau đến mức không có sức nói chuyện, chỉ có thể trợn mắt lườm Hàn Dao.
Hàn Dao nở nụ cười.
“Tôi kiểm tra xem có phải cô đau như thế thật không.”
Chúc Quân Dương trợn trắng mắt với cô.
“Cô bị tên đó đá một cái thử xem, mạnh chân thật sự luôn! Tôi đau như thế, chắc chắn là bị thương tới xương rồi! Làm sao bây giờ, nếu cái tay này của tôi tàn phế luôn thì phải làm sao? Thế thì tôi còn làm lính thế nào được nữa!”
Chúc Quân Dương dồn hết sức nặng lên người Hàn Dao.
Cô ấy đang suy yếu như thế, sao lại không nhờ chiến hữu giúp đỡ cơ chứ!
Hàn Dao biết cô ấy cố tình làm thế, nhưng vẫn để mặc cho cô ấy dựa vào, cánh tay đang dìu cô ấy cũng nắm chặt hơn.
“Làm sao bây giờ, đau lắm hả?
Chúng ta đừng đi ăn nữa, tới phòng
y tế xem sao đã.”
Hàn Dao không yên tâm về cái vai
của Chúc Quân Dương, nghe cô ấy
nói như vậy, cô càng thêm lo lắng.
Bị thương đến xương là chuyện lớn,
không cẩn thận là sẽ xảy ra chuyện
ngay.
Hàn Dạo dìu Chúc Quân
Dương, định đi tới phòng y tế.
Đại Lan ở ngay bên cạnh, nghe vậy,
cô ấy đi tới, bóp mấy cái vào vai
Chúc Quân Dương.
Chúc Quân
Dương sắp ngả toàn bộ cơ thể lên
người Hàn Dao rồi, bị Đại Lan bóp
như thế, cô ấy càng không đứng
vững được..