Bởi vì đau, giọng cô ấy thay đổi hẳn, mặc dù không ảnh hưởng tới thời gian hoàn thành nhiệm vụ, nhưng rõ ràng là tốc độ của cả tổ5 đang chậm dần đi.
Chúc Quân Dương biết mình làm liên lụy tới cả tổ, muốn đẩy nhanh tốc độ, nhưng cơn đau trên vai lại l6àm ảnh hưởng nghiêm trọng tới khả năng phát huy của cô ấy.
Vai cứ nhói đau từng cơn, khiến vai và nửa cánh tay trên của cô ấy kh7ông thể động đậy gì được.
Thấy Chúc Quân Dương dời ánh mắt về, trung sĩ cao ráo kia đứng bên cạnh nhìn cô ấy một cái rồi4 đi khỏi đó.
Hàn Dao nghiêng đầu, trông thấy gò má của Chúc Quân Dương.
Bờ môi cô ấy tái đi vì đau, khuôn mặt ngâm nước 8biển cũng trắng bệch.
Cô nhíu mày, hơi lo lắng.
“Heo, vẫn ổn chứ?”
Bờ môi của Chúc Quân Dương run lên, liếc nhìn theo hướng mà giáo quan kia rời đi.
“Sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ cũng phải thất bại trong tay tôi!”
Chúc Quân Dương nói ra một câu đầy dã tâm.
Hàn Dao biết, cô ấy nhất định có thể làm được.
Không chỉ riêng cô ấy, mà ngay cả cô cũng có cái dã tâm ấy, muốn một ngày nào đó trong tương lai, đám người của đội lục chiến hải quân kia phải nhìn bọn họ bằng một cặp mắt khác.
Con đường tương lai của bọn họ tuyệt đối không chỉ giới hạn trong cái lực lượng hải quân nhỏ bé này.
Bầu trời của bọn họ vô cùng rộng lớn, đây là chỉ một nơi để bắt đầu mà thôi.
“Được! Xử đẹp bọn họ!”
Hàn Dao huých nhẹ vào cánh tay Chúc Quân Dương.
Hai người đối mặt với nhau, đều nhìn ra được đốm lửa toát ra từ mắt đối phương.
Việc Phó Thiếu Lê rời đi không để lại nhiều dấu ấn trong lòng Hàn Dao, thậm chí còn như thể anh chưa từng xuất hiện, cô không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Mặc dù chưa vượt qua được chứng sợ nước, nhưng cũng như suy nghĩ của Phó Thiếu Lê, một ngày nào đó, những quá khứ không tốt ấy sẽ biến thành cầu vồng, lóe ra những ánh hào quang bảy màu.
Cuộc huấn luyện vẫn đang diễn ra.
Bởi vì Chúc Quân Dương cũng coi như bị thương, cộng thêm đại tiểu thư đỏng đảnh Triệu Thù Nhiên với thể lực không tốt, những người khác miễn cưỡng bắt kịp nhịp vận động.
Bởi vì sự cố này, ưu thế vốn dĩ của bọn họ cũng không còn nữa, trên cơ bản xem như có hai cái vướng víu.
Chúc Quân Dương còn cắn răng kiên trì được, dồn sức nặng cơ thể lên nửa người bên phải.
Làm như thế có thể giảm nhẹ áp lực cho vai, nhưng những bộ phận khác thì lại phải chịu tải nặng nề hơn, càng lúc càng khó chịu, tốc độ của cả tổ đều giảm xuống.
Bởi vì Chúc Quân Dương bị đá, Hàn Dao lại chịu trách nhiệm đếm.
Mục tiêu hai trăm cái gập bụng càng lúc càng gần, người của cả tổ như trông thấy ánh sáng hi vọng, bọn họ sắp xong rồi!
“Tuýt!”
Tiếng còi lại vang lên.
“Được rồi! Tổ đầu tiên kết thúc, những người còn lại tăng thêm mười cái!”
Thực lực của tổ Đường Duy Hy sờ sờ ra đó, ngoài bọn họ ra thì còn tổ nào hoàn thành xong đầu tiên được nữa.
“Những người đã hoàn thành nhiệm
vụ được phép đi ăn cơm!”
Sa Long nhìn tổ lính nam hoàn
thành đầu tiên, cười rất thản nhiên.
Đường Duy Hy đang nhìn đám Hàn
Dao, nghe Sa Long nói vậy, anh ta
không khỏi nhíu mày.
Theo những gì Sa Long nói thì tức
là cứ có một tổ hoàn thành thì những
tổ còn lại đều phải thêm mười cái,
độ khó sẽ càng lúc càng cao.
Đường
Duy Hy không yên tâm, nhất là khi
thấy tốc độ của tổ Hàn Dao, anh ta
nhíu chặt lông mày..