Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn

Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn - Chương 62: Hóa ra cô thích bác sĩ tô!




Văn Tư Nhã ôm hồ sơ bước vào phòng, cúi người 1 cách kính cẩn đưa cho Tô Hiểu Đông, đáy mắt lúng liếng có chút mong chờ.

“À, Văn Tư Nhã, sau khi hoàn tất hồ sơ này thì giúp tôi làm thủ tục cho Diệc Tâm nhé! Sau này cô ấy sẽ là cộng sự của chúng ta!”

Văn Tư Nhã ngớ người ra 1 chút nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, cô ta gật đầu.

“Vâng, tôi biết rồi ạ! Khi nào cô ấy đến làm?”

“Ngay ngày mai, nên cô chuẩn bị càng sớm càng tốt!”, ánh mắt của Tô Hiểu Đông nhìn Văn Tư Nhã không mang theo chút tình cảm nào, là kiểu lạnh nhạt ra lệnh cho cấp dưới. Trái hẳn với biểu cảm thân thiết khi trò chuyện với chú cháu Diệc Tâm.

“Diệc Tâm, phiền cô đi với tôi sang phòng hành chính 1 chút!”

“Vâng.”, Diệc Tâm đứng dậy, nhưng cô nấn ná không muốn rời căn phòng có không khí dễ chịu này chút nào. Văn Tư Nhã có vẻ không hài lòng khi nghe những lời Tô Hiểu Đông vừa nói.

Văn Tư Nhã đi trước dẫn đường, cô ta đi khá nhanh, cũng không quan tâm đến việc Diệc Tâm có đuổi theo kịp hay không. Đến khúc ngoặc đột ngột cô còn chưa đuổi kịp thoáng đã chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu cả, Diệc Tâm cau mày lẩm bẩm.

“Làm gì mà chạy như ma đuổi thế nhỉ? Rõ ràng là cố tình mà.”

“Tôi không cố tình, là do cô đi quá chậm mà thôi!”, Văn Tư Nhã bất ngờ xuất hiện từ phía sau lên tiếng khiến cho Diệc Tâm sợ hãi ôm ngực, tim đập liên hồi.

“Cô rõ ràng là đi trước, sao bây giờ lại là phía sau, làm tôi giật cả mình!”, Diệc Tâm hổn hển nói.

“Ở chỗ này có ngã rẽ mà do cô không chịu để ý thôi. Cô muốn đến đây làm việc thì nên chú ý 1 chút, ở đây chúng tôi làm việc với cường độ cao lại liên tục, tác phong chậm chạp như cô đây xem ra 3 bữa là bị đuổi thôi!”, Văn Tư Nhã bĩu môi nói.

Ban đầu cô ta có ấn tượng khá tốt với Diệc Tuấn Nam vì hình thức cao ráo, điển trai của anh, nhưng sau khi biết anh đi cùng với 1 cô gái thì liền có ác cảm với người đi cùng kia. Hơn thế nữa bác sĩ Tô mà cô ngưỡng mộ lại còn nhận cô ta vào làm cộng sự bên cạnh vị trí độc quyền bao nhiêu năm nay của cô khiến cho Văn Tư Nhã bức bối trong lòng. Rõ ràng là Diệc Tâm này nhận được sự thiên vị rõ rệt, những người khác muốn đến bệnh viện này làm việc đều phải làm kiểm tra đầu vào rồi còn thử việc mấy tháng trời rất gắt gao, làm gì có ngoại lệ chứ!

“Tôi có bị đuổi hay không cũng không đến lượt cô lên tiếng. Dù sao tôi cũng sẽ không để cô xem thường đâu, tôi cũng tốt nghiệp đại học đàng hoàng, từng làm ở bệnh viện Nhân Tâm chứ không phải là không có kinh nghiệm!”

Văn Tư Nhã nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ.

“Cô từng làm ở Nhân Tâm, sao lại đến bệnh nhỏ của chúng tôi làm gì?”

“Tôi muốn tìm 1 môi trường khác để thay đổi thôi!”, Diệp Tâm tìm cách nói tránh đi.

“Chứ không phải cô vì để ý bác sĩ Tô của chúng tôi đấy chứ?”

Diệc Tâm trợn mắt nhìn Văn Tư Nhã.

“Cô nói đùa kiểu gì thế, tôi đây là lần đầu tiên gặp bác sĩ Tô. Sao lại để ý ông ấy được, hơn nữa ông ấy còn là bạn của chú út tôi!”

Văn Tư Nhã vẫn không hết ghen tị, cô ta không tin có người không vì ngoại hình và tài năng xuất chúng của Tô Hiểu Đông mà tìm đến. Nhưng cô ta chưa kịp lên tiếng thì đã nhận được điện thoại gọi đến, nhắc “Tào Tháo” liền xuất hiện ngay.

“Tư Nhã, cô làm xong thủ tục chưa, sao lâu thế hả? Anh Diệc còn có việc gấp phải về đấy!”

Diệc Tâm nghe Văn Tư Nhã vâng dạ liên tục sau đó quay sang nhìn cô đầy căm ghét liền biết ngay là ai đang gọi đến. Cô mở điện thoại đang để chế độ im lặng của mình ra xem thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ đến, đều là của Diệc Tuấn Nam. Hóa ra tìm cô không được nên bác sĩ Tô mới tìm đến Văn Tư Nhã.

“Đi thôi, tại cô nên tôi mới bị quở trách đấy! Nhanh cái chân lên.”, Văn Tư Nhã cúp điện thoại, quay lại giục Diệc Tâm với thái độ bực dọc. Cả hai cùng đi đến phòng hành chính làm thủ tục 1 cách gấp gáp.

“Sao thế? Mặt con cau có thế kia, có gì không vui à?”, Diệc Tuấn Nam vừa lái xe vừa nhìn sang Diệc Tâm dò xét. Từ lúc đi về cùng với Văn Tư Nhã thì cô đã có dáng vẻ này, nhất định là có chuyện gì đó rồi.

Diệc Tâm lắc đầu nguầy nguậy.

“Không có gì đâu chú, chỉ là nắng quá nên cháu hơi hoa mắt 1 chút thôi!”

Radio trên xe đang phát 1 bài nhạc nhẹ du dương bỗng nhiên im bặt, sau đó lại chuyển sang tin tức trong ngày.

“Vào lúc 9 giờ sáng ngày 20 tháng 6, một công nhân dọn vệ sinh ở khu vực công viên Ngân Giang đã phát hiện 1 thi thể trôi dạt vào bến du thuyền. Qua xác minh và điều tra của cảnh sát thành phố, thi thể vừa được tìm thấy với thương tích nặng và 1 ngón tay bị chặt đứt là nam giới, ngoài 30 tuổi – tên là Phó Tư Viễn. Vụ án gây nên sự chấn động cực lớn trong toàn thành phố bởi tích chất nghiêm trọng của sự việc. Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin đến quý vị những diễn biến tiếp theo của phóng sự điều tra này.”

Sau khi tiếng của phát thanh viên vừa dứt thì điện thoại trên tay của Diệc Tâm đã rơi xuống đất, tay cô run rẩy không ngừng.

“Phó Tư Viễn…còn có người thứ 2 ở thành phố này tên như vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.