Vờ Yêu Hóa Cầu Hôn Kiểu Mới

Chương 43-44




Chương 43: Tâm địa mờ ám

“Tìm được cô ấy ở đâu?”

Minh Tranh hoàn toàn coi La Văn Anh ở bên cạnh là không khí.

“Ở phòng làm việc cô ấy, cả đêm sắp xếp công việc chắc là mệt muốn chết rồi.”

Minh Thành Hữu nói qua loa, trong mắt Minh Tranh chợt lóe lên vẻ cô đơn.

“Đại ca, anh cũng mau đưa chị dâu trở về đi, ngày mai gặp lại.”

Cho đến khi đuôi chiếc xe màu đen biến mất giữa màn đêm tĩnh mịch u ám, lúc này Minh Tranh mới lái ô-tô rời đi.

La Văn Anh rất yên lặng, từ lần đầu tiên gặp cũng thấy cô không phải là loại người thích nói chuyện, tướng mạo không thể nói là xinh đẹp nhưng thanh tú có thừa.

Dù sao cô cũng là từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh tốt, tự nhiên khí chất cũng thuộc đẳng cấp cao. Cô đối với Minh Tranh cũng không biểu hiện thân thiện trước. Không có việc gì thì cô cũng không chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Kể cả vừa rồi rõ ràng Minh Tranh quan tâm Phó Nhiễm như vậy, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.

Trở lại La gia, Minh Tranh xuống xe mở cửa cho cô.

“Cảm ơn.”

La Văn Anh chuẩn bị rời đi.

“Chờ chút, buổi sáng 8 giờ anh tới đón em đến nhà anh ăn điểm tâm sau đó lại đưa em về nhà.”

“Được.”

Minh Tranh đi qua người La Văn Anh, ánh trăng nhạt đi, cô không hợp với vẻ của cô gái xinh đẹp diễm lệ, phần lưng cô thẳng tắp, đứng một ngày trên đôi giày cao gót 9cm khẳng định là rất khó chịu.

Nhưng Minh Tranh không quan tâm những điều này, hắn nhận ra được là La Văn Anh cũng không thân mật đối với hắn.

Nhìn chiếc xe đã lái qua cửa chính, lúc này La Văn Anh mới ngồi xổm người xuống xoa nhẹ mắt cá chân, hơi thở đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn còn quanh quẩn chưa tan hết, đây sẽ là người đàn ông sống cùng cô cả đời sao?

Vẻ bề ngoài cứ coi là được đi nhưng lúc nào cũng quá lạnh lùng, rất khó bước vào trong lòng của hắn được.

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, không ngoài dự tính, đã thấy Lý Vận Linh ngồi ở phòng khách. Minh Thành Hữu biết rõ nhất định là Lý Vận Linh vì chuyện hai người họ không tham dự lễ đính hôn.

Hắn đem Phó Nhiễm lên lầu trước, không để cô lâm vào biển lửa.

Ước chừng nửa giờ sau, Phó Nhiễm đứng ở trên ban công thấy Lý Vận Linh lên xe rời đi. Cô trở lại phòng ngủ, nhất thời không ngủ được, quyết định mở ti vi ra xem.

Minh Thành Hữu tắm rửa xong nằm dài trên giường, thấy CCTV đang phát lại tiết mục tiểu phẩm cuối năm, hắn đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Phó Nhiễm.

“Cái này có gì hay mà xem?”

“Cái anh thích em cũng vậy, không thích xem!”

“Vậy cũng phải nghe anh.”

Thái độ Minh Thành Hữu ngang ngạnh.

Hai người giống như là hai đứa trẻ đang tranh đoạt kẹo.

“Dựa vào

“Dựa vào anh là người đàn ông của em!”

Minh Thành Hữu tùy ý chuyển kênh, sau đó đem điều khiển từ xa ném ra xa.

Nhưng hắn thề, thật sự hắn có thể dùng hình tượng Minh Tam thiếu chói lọi của hắn đến để thề, hắn tuyệt đối không cố ý chuyển đến kênh người lớn.

“Ưm – a – – ”

“A – – ”

Sắc mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, trên màn hình là hình ảnh hai người đang triền miên ôm nhau chặt chẽ không rời, ánh sáng mập mờ phối hợp với âm thanh lọt thẳng vào trong tai.

Ánh mắt của cô nhìn về phía Minh Thành Hữu, hắn tự mình cũng hiểu là hắn có nhảy đến Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

“Em làm gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn anh?”

“Nếu anh không có ý xấu, em mới bất chợt nhìn anh một cái tại sao anh lại chột dạ?”

Thừa dịp đó Phó Nhiễm bất ngờ cuốn chăn mền đem bao bọc vây quanh mình.

Bộ dáng như vậy, sao có thể không phải giống như coi hắn là sắc lang phải đề phòng?

Nếu thật sự hắn làm chuyện ngược lại cũng không sao, chẳng trách Minh Thành Hữu lại là người không chịu nổi oan uổng, hắn lao tới đem áp Phó Nhiễm dưới người mình.

“Nói rõ ràng, anh có tâm tư gì rồi?”

Phó Nhiễm đang buồn bực trong đầu, nói chuyện mơ hồ không rõ.

“Chính anh biết rõ.

Hai tay cô bị giữ chặt dọc theo người, lại mãi không thấy Minh Thành Hữu có phản ứng tiếp theo, Phó Nhiễm yên tâm đem chăn mền từ trước mặt lấy ra, thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trán gần như là chạm nhau.

Minh Thành Hữu nhanh hơn, đè lại chăn mền, nóng bỏng hôn vào gò má Phó Nhiễm.

“A – -”

Cô hét to.

Ở đại sảnh dưới lầu, Tiêu quản gia đã tự mình dọn dẹp xong ly trà Lý Vận Linh dùng qua rồi mới chịu về phòng, nghe được một tiếng kêu từ lầu hai vọng đến. Bà khẽ vỗ ngực, lầm bầm lẩm bẩm.

“Quá kịch liệt.”

Hợp thời hợp thế, hợp với tình hình còn có âm thanh trong TV làm chất phụ gia, Minh Tam thiếu lúc này còn có thể nhẫn nhịn thì hắn cũng không phải là đàn ông!

Nhưng Phó Nhiễm lại không như vậy, hai tay cô đẩy lồng ngực Minh Thành Hữu ra.

“Em không có tâm tình này.”

“Lúc em cùng Thẩm Ninh tại quán cà phê đem bán đứng anh còn lớn tiếng phách lối, còn nói em có ảnh của anh lúc cao trào, Phó Nhiễm, hai lần trước chúng ta làm đều tắt đèn, lần này anh đem toàn bộ đèn bật sáng lên, cho em nhìn xem đến cuối cùng thì bộ dạng gần như cực hạn của anh là gì, em có hứng thú sao?”

Có thể đem loại lời nói này thành một loại nghệ thuật thì đây tuyệt đối là mở rộng tầm hiểu biết. Hôm nay xem như Phó Nhiễm đã học được.

Ở khía cạnh nào đấy, để so sánh hơn kém về khí lực thì đàn ông vĩnh viễn ở vào thế thượng phong.

Quả nhiên hắn bật toàn bộ đèn trong phòng ngủ lên. Cảm giác được hình ảnh rõ ràng động tác Minh Thành Hữu phập phồng kịch liệt cùng vận động nguyên thủy, từng cái một hiện ra trước mắt Phó Nhiễm.

Giác quan con người luôn chân thật hơn so với đại não, sau lúc tiến vào như xé rách, nơi thầm kín được đáp lại triền miên. Động tác cũng càng lúc càng không bị cản trở, mồ hôi thấm qua chăn đơn bằng lụa, khí thế hừng hực mập mờ, cảnh xuân giống như sắc tường vi hồng đua tranh nở rộ, run rẩy sinh tình.

Va chạm nơi thầm kín kích tình như ma sát tại mép giường, mu bàn tay Phó Nhiễm che kín mặt, tiếng nói khàn khàn như có khả năng khóc lên.

“Ngừng đi… Em tin, em tin là được chứ gì?”

Ít nhất, trước kia cô chưa từng thấy bộ dạng hắn như vậy bao giờ. Không khí trong lồng ngực Phó Nhiễm giống như bị đảo ngược ra, hết sức khó chịu.

Minh Thành Hữu đẩy tay của cô ra, nghiêng mặt đến trước mặt cô.

“Nhìn thật kỹ cho anh.”

Nhưng không ngờ, trong lúc đó hắn có vẻ chưa chuẩn bị nhưng bởi vì không chịu nổi mà bộc phát trước một bước.

Minh Thành Hữu nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường mở khóa. Phó Nhiễm sợ hãi thân thể kịch liệt co rúc lại, đứng dậy muốn đoạt lại.

Dòng tinh dịch như hóa thành dòng nước ấm rót vào nơi sâu nhất của cô.

Một tay Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm, tay kia đem ảnh chụp lưu vào tập tin bí mật. Phó Nhiễm đoạt lại điện thoại di động từ trong tay hắn.

“Anh thật biến thái!”

“Anh xóa rồi.”

Chỉ có quỷ mới t

Phó Nhiễm tìm khắp tất cả tập tin, cô vừa giận vừa hờn.

“Ở đâu?”

“Xóa thật rồi!”

Cô tìm lại một lượt.

“Anh thề đi.”

Minh Thành Hữu bắt đầu trợn mắt nói dối.

“Anh thề.”

Phó Nhiễm bán tín bán nghi, cơn giận còn sót lại không trôi.

“Đê tiện.”

Dù sao mắng thêm một câu lại cũng sẽ không rơi thêm khối thịt nào.

Cô vén chăn lên muốn đi tắm rửa, đột nhiên phát hiện đôi chân của mình vẫn còn ở thắt lưng Minh Thành Hữu. Cô lập tức tỉnh táo, trước nhìn xuống băn khoăn, sau đó nhìn lên mặt Minh Thành Hữu.

“Anh lại quên đề phòng rồi?”

“Phó Nhiễm, em có thể cân nhắc có đứa bé.”

Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm quay lưng để rút gối đầu ra, hắn đánh đòn phủ đầu xoay người lại đem cô áp xuống một lần nữa.

“Anh biết rõ ngày mai em muốn uống thuốc, vì để cho thuốc phát huy đến hiệu quả tốt nhất, chúng ta cần phải nghĩ thêm chút ít trở ngại nữa.”

Nói đường hoàng, đổi câu nói tiếng người, chính là nghĩ làm tiếp mấy lần nữa.

Chương 44: Vị hôn thê không thể khinh thường

Không khí trong phòng ăn Minh gia có điều lạ thường. Minh Tranh cùng La Văn Anh là đến đầu tiên, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm cũng không chậm trễ đến ngay.

Lý Vận Linh đang tự mình thu xếp bữa sáng trong phòng bếp, Minh Thành Hữu thấy bà bận rộn, khóe miệng bất ngờ nhếch lên vẻ trào phúng.

Kiểu chuyện như thế này ở Minh gia cũng chỉ có Lý Vận Linh làm được.

Lý Vận Linh thân mật kéo tay La Văn Anh qua.

“Văn Anh à, tối hôm qua có ngủ được không?”

“Mẹ, con ngủ rất ngon.”

“Thay đổi nơi ở mới có thể sẽ không quen, nhưng không chừng vài ngày sau có thể sẽ tốt hơn.”

Trong ngôn ngữ của Lý Vận Linh có ý thử dò xét, Minh Tranh đang cùng Minh Vân Phong ở bên cạnh bàn bạc công việc, nghe thấy thế ngẩng đầu lên giải vây cho La Văn Anh.

“Mẹ, tối hôm qua Văn Anh nói có nhiều thứ còn chưa sửa soạn xong, muốn hôm nay mới có thể chuyển đến.”

“Như vậy à, vậy cũng tốt.”

Minh Thành Hữu cười lạnh, chen vào nói.

“Mẹ, mẹ cho rằng người khác đều giống như con cùng Phó Nhiễm, không thể chờ đợi được muốn chuyển ngay đến ở cùng nhau hay sao?”

Nói cho cùng, lúc trước còn không phải là do Lý Vận Linh bức bách mới làm như vậy”Tên nhóc đáng chết, nói chuyện không có đứng đắn, không phải là chính con không kìm nén được, nói muốn đem Tiểu Nhiễm sớm chuyển đến ở cùng sao?”

Lý Vận Linh vừa nói dứt lời liền nhìn hướng Minh Thành Hữu trừng mắt, phải, dù sao danh tiếng của hắn bày ở kia, lại bị giội thêm bồn nước bẩn cũng không có gì uất ức.

Phó Nhiễm ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, dù là Minh Thành Hữu đem cô làm trò cười cô cũng phải ngoảnh mặt làm ngơ.

Minh Vân Phong thấy tinh thần cô không tốt, không thể không mở miệng quan tâm.

“Tiểu Nhiễm, tối hôm qua không thấy con ở lễ đính hôn, mẹ con trở lại nói phòng làm việc của con quá bận rộn. Có sự nghiệp của mình là tốt, nhưng phải chú ý đến thân thể, biết không?”

Phó Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Minh Vân Phong.

Ông là chủ của một gia đình danh gia vọng tộc, ngay cả Minh Thành Hữu cũng phải sợ ông chớ nói chi là Phó Nhiễm.

Nhưng buổi nói chuyện vừa rồi lại làm cô có cảm giác đầy đủ ấm áp, trong mắt nhìn thấy vẻ nghiêm khắc thường ngày không ngờ cũng có phần nào hiền lành.

Lý Vận Linh bắt đầu mời mọi người vào ăn điểm tâm, sau khi ngồi vào chỗ của mình mới thấy Minh Vanh từ ngoài cửa đi vào.

“Mẹ, mẹ thiên vị, cũng không đợi con.”

“Nói vậy còn không biết xấu hổ, từ nhỏ con chính là người luôn lề mề, tìm con dâu cho mẹ nhanh lên để còn đến trừng trị con.”

Có thể thấy Lý Vận Linh đối với Minh Vanh là yêu quý thật, dù sao thân phận hắn cũng không khó xử giống như Minh Tranh, thương yêu hay mắng mỏ hắn đều không cần phải lo lắng che giấu.

“Mẹ

Minh Vanh không chịu nổi, ý giận dỗi.

“Con muốn tự do yêu đương!”

Phó Nhiễm nhận chén cháo loãng từ tay người giúp việc đưa tới, La Văn Anh ngồi ở phía đối diện đem chút thức ăn đưa sang.

“Tiểu Nhiễm, nếm thử cái này đi.”

Phó Nhiễm đưa tay tiếp nhận.

“Cảm ơn.”

Minh Tranh đem bảy phần trứng rán quen thuộc thả vào trong đĩa của La Văn Anh, cô ngắm nhìn một lúc, tay không khỏi nắm chặt dao nĩa. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của hắn lại vẫn đưa trứng lên ăn, dù sao trước mặt mọi người cần phải ăn ý duy trì vẻ hạnh phúc với hắn. Nếu như cô nói trắng ra là cô không thể ăn sẽ không tránh khỏi những lời nói phiền toái.

Tính tình Minh Vanh cùng Minh Tranh khác một trời một vực, lời nói rất nhiều. Phó Nhiễm không muốn tham dự, chuyên chú vùi đầu ứng phó với bữa sáng.

Một tiếng dao nĩa rơi xuống đất, tiếp theo là vài tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên chói tai. Lúc Phó Nhiễm ngẩng đầu, Minh Thành Hữu lướt qua bàn ăn thật nhanh đi tới bên cạnh Minh Vân Phong.

“Cha!”

Thần sắc Lý Vận Linh hoảng hốt hướng ra gọi.

“Ông xã, ông xã.”

“Không có… chuyện gì…”

Sắc mặt Minh Vân Phong tái nhợt như tờ giấy, đôi môi hiện ra một màu xám xịt, đôi mắt từ trước đến nay tinh anh lúc này lại thấy ảm đạm không tinh tường nữa, ông run run

“Thuốc của tôi…”

“Được rồi, ông đừng nói chuyện, tôi… Tôi lập tức đi lấy.”

Lý Vận Linh nhanh chóng lao tới giá sách, tay chân luống cuống lấy ra hộp thuốc từ trong ngăn kéo. Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy bà sợ hãi như vậy, cô đi tới giúp Lý Vận Linh mở hộp thuốc ra, lấy ra một loại thuốc duy nhất bên trong.

“Là loại này sao?”

“Đúng!”

Minh Vân Phong uống nước nuốt viên thuốc vào, Lý Vận Linh không ngừng xoa nhẹ ngực ông.

Ước chừng sau một phút đồng hồ tình huống mới chuyển biến tốt, sắc mặt ông cũng chầm chậm khôi phục lại.

“Cha, cha không sao chứ?”

“Cha, con đưa người đi bệnh viện.”

Minh Vân Phong khoát tay, thân thể suy yếu dựa vào thành ghế, ba người con trai lo lắng vây xung quanh, bàn tay ông đè ngực lại.

“Là bệnh cũ, sớm muộn gì thì cũng có ngày ta sẽ chết tại đây.”

“Không cho phép ông nói bậy.”

Lý Vận Linh ở bên cạnh mắt đỏ lên.

“Đợi khi tìm được trái tim thích hợp thì bệnh viện quân khu đến sẽ thông báo trước.”

“Được rồi, được rồi, ta không sao, đều trở về chỗ ngồi đi.”

Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu ngồi lại trước bàn ăn. Đối với việc này, người của Minh gia giấu giếm thật tốt, nếu không phải là hôm nay cô không tận mắt thấy Minh Vân Phong phát bệnh thì cô cũng không biết trái tim của ông có vấn đề.

Sắc mặt Minh Thành Hữu thâm trầm, mơ hồ lộ ra lo lắng mông lung rơi vào trong mắt Phó Nhiễm.

Tâm tình cô theo đó cũng thấy nặng nề, mỗi người đang ngồi đây vẫn cứ miễn cưỡng nói cười, nhưng trong phòng ăn vẫn luôn bao phủ một loại lo lắng không xua tan đi được.

Dùng xong bữa sáng, Minh Vanh nhanh chóng rời đi trước, Minh Tranh ngồi một lúc sau cũng mang theo La Văn Anh trở về.

Lý Vận Linh vừa dìu Minh Vân Phong lên lầu nghỉ ngơi, không khí ở Minh gia vừa rồi còn vui vẻ, lúc này đều tan biến không để lại dấu vết.

Vành mắt Lý Vận Linh liên tục đỏ lên, Minh Thành Hữu thì nắm chặt tay Phó Nhiễm ngồi ở trên ghế sofa.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ Uông đang tới đây.”

Lý Vận Linh như không còn chút sức lực.

“Ba con uống thuốc xong sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ đều là tốt khoe xấu che. Thật không biết ông ấy còn có thể chống đỡ vài năm nữa không? Thành Hữu, con ở công ty phải lưu ý kỹ từng giờ từng phút đề phòng Minh Tranh, đối với hắn, ta luôn không yên tâm.”

Minh Thành Hữu gật đầu đang muốn nói chuyện, quản gia trong nhà dẫn theo hai người đi vào trong sảnh.

“Phu nhân, có khách đến.”

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt giống như đã từng quen thuộc đập vào trong mắt, ngẫm nghĩ một lát, đây không phải là Vương Nhứ Đình tại tiệc sinh nhật đã quăng cho cô một cái tát sao?

“Phu nhân, Tam thiếu, Minh lão tướng quân có ở nhà

Vương Tạ mang theo con gái đến trước mặt mọi người.

Lý Vận Linh thu hồi thần sắc khôi phục lại như lúc trước.

Minh Thành Hữu cười lạnh nói.

“Cha tôi hình như chỉ lớn hơn ông vài tuổi, lại già như vậy sao?”

Lý Vận Linh bưng nước trái cây trong tay lên uống cho cổ họng mát một chút, ánh mắt dừng lại trên tay Vương Nhứ Đình.

“Cô gái này bộ dạng được, tới đây để cho ta nhìn kỹ một chút.”

Vương Nhứ Đình nghe vậy vui vẻ đi tới, vốn dĩ đang lo lắng là Minh gia sẽ canh cánh trong lòng chuyện xảy ra với Phó Nhiễm. Xem ra rõ ràng ở Minh gia cô ta lại chỉ là không khí.

“Phu nhân khỏe chứ ạ, bác gọi tên con Nhứ Đình là được rồi.”

Lý Vận Linh kéo tay Vương Nhứ Đình qua, cũng không ngẩng đầu lên xem mặt của cô, nhìn chằm chằm vào vòng ngọc trên tay Vương Nhứ Đình xem xét.

“Chất lượng tốt vô cùng, vừa nhìn đã biết chính là ngọc lâu đời, giá cả hẳn là rất đắt?”

“Ánh mắt phu nhân thật tinh tường, đây là chiếc vòng mà hai ngày trước cha con có được tại một buổi đấu giá.”

Lý Vận Linh có chút thở dài chỉ chỉ vào vòng ngọc của bà.

“Chỉ là chiếc của ta so với chiếc này kém rất nhiều.”

“Đó là…”

Vương Nhứ Đình vội vàng phụ họa, không đợi cô nóiLý Vận Linh ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nhiễm.

“Đúng rồi, Tiểu Nhiễm, mẹ đưa cho con vòng tay, thế nào lại không thấy con mang, là con không vui sao? Chất lượng của chiếc kia có thể coi là tốt hơn so với chiếc này không chỉ một lần.”

Phó Nhiễm nghe vậy trong lòng sợ hãi, không khỏi đưa tay ra phía sau lưng.

“Con…”

Minh Thành Hữu thong thả ung dung uống một ngụm trà, chân trái nhàn nhã vắt lên, thừa dịp lúc nghiêng người ghé vào bên tai Phó Nhiễm.

“Em thật sự nghĩ rằng mẹ anh cái gì cũng không biết sao? Những chuyện kia đã sớm truyền ra hết rồi.”

Bất luận lời nói của hắn là thật hay giả thì chuyện này không thể nói dối được.

“Mẹ, con thực xin lỗi.”

Thần sắc Phó Nhiễm áy náy, tiếng nói gần như run rẩy. Minh Thành Hữu hướng cô liếc xéo, thật là có thể giả bộ.

“Ngày đó sinh nhật con cùng Vương tiểu thư phát sinh tranh chấp, về sau cô ấy ra tay đẩy con, lúc ấy vòng tay liền bị vỡ, con liên tục giấu diếm không dám nói cùng mẹ.”

“Không phải thế… Không phải như vậy…”

Vương Nhứ Đình khẩn trương.

Lý Vận Linh bỗng dưng buông tay Vương Nhứ Đình ra, lúc đứng dậy ánh mắt ngó qua thấy mặt Vương Nhứ Đình tái nhợt, góc độ ánh mắt đúng là cực kỳ bén nhọn.

“Cô cũng đã biết vòng tay kia đúng là đồ gia truyền của Minh gia chúng tôi, Vương tiểu thư, cô thực sự có can đảm!”

Nói xong, Lý Vận Linh rời đi, ất chấp Vương Tạ đang lúng túng.

Trong lòng Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi, mười phần thấy áy náy.

“Khẳng định là mẹ rất tức giận.”

“Mẹ không nói vòng tay đó là một đôi sao? Hôm nào em sẽ đem một chiếc khác đến gạt mẹ.”

Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm nâng lên.

“Tam thiếu, tôi muốn gặp Minh lão tướng quân quả thật là có việc gấp cần ông ấy giúp đỡ, hôm qua đã hẹn, thời gian này cũng là ông ấy định ra.”

“Hừ.”

Ngôn ngữ của Minh Thành Hữu không thể thiếu vẻ châm chọc khiêu khích.

“Tát vợ tôi rồi còn dám nói là có việc cầu cạnh? Giúp đỡ? Sao không tránh xa đi, lúc này có muốn để tôi đưa mặt bên kia đưa cho các người tát nữa không?”

Tính tình này…

Phó Nhiễm ngạc nhiên, thật là cũng không để cho người ta còn một chút mặt mũi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.