Chương 17: Người thứ ba
Minh Thành Hữu để mắt nhìn Phó Nhiễm, ánh mắt cô nhìn thẳng lại không thấy tiêu điểm.
“Đại ca cùng ca ca đều giống nhau, tự nhiên là em theo Thành Hữu kêu thôi.”
Chỉ có cô cùng Minh Tranh biết rõ, hai loại xưng hô kia hoàn toàn bất đồng. Mắt Minh Tranh nhìn chằm chằm hướng cái gạt tàn thuốc kia nhéo rơi nửa đoạn, khói bay lên. Hắn như có như không nhếch môi, cũng không nói trắng ra.
Minh Thành Hữu nắm lấy đầu vai Phó Nhiễm ngồi ở phía bên kia. Ba con trai Minh gia tề tụ một chỗ, vừa nhìn cũng biết là lâu không gặp mặt, cũng không phải tùy ý có thể vô cớ làm mất vui.
“Lão Đại, tuổi con cũng không nhỏ, nên tính tìm người phụ nữ thật tốt lập gia đình đi.
Lý Vận Linh cầm mu bàn tay Minh Tranh, thấy Minh Vanh ở bên cười nhìn có chút hả hê, không khỏi đem ngón tay lại chỉ vào hắn.
“Lão Nhị con cũng thế, cũng không nhìn lại mình bao nhiêu tuổi.”
“Mẹ, mẹ thật có thể quan tâm.”
Minh Vanh bất mãn oán hận, dù sao tuổi trẻ vẫn còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Minh Tranh khách quan mà nói thì lại trầm tĩnh, hắn một tay chống đỡ hướng thành ghế, thân thể nghiêng về một bên vẻ nhiều phần lười biếng.
“Mẹ, nếu con thật muốn kết hôn, lần đầu cha gọi điện thoại đến hỏi thăm ý kiến lúc con trở lại , con nếu ý muốn không kiên định, Phó Nhiễm này sẽ há không phải là vị hôn thê của con?”
Lý Vận Linh không nghĩ tới hắn sẽ ngay mặt vạch trần, trong mắt hiển vẻ lúng túng. Minh Thành Hữu lạnh lùng, té ra Phó Nhiễm là Minh Tranh không cần đến sau đó bị Minh Vân Phong cố tình nhét cho hắn?
Ở đây mỗi người đều có tâm tư riêng, Phó Nhiễm chợt cảm thấy toàn thân vô lực, Minh Tranh chỉ một câu nói liền đặt cô đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, loại cảm giác hư vô mờ ảo này làm người ta phát điên.
Minh Tranh không để lại dấu vết nhìn về phía Phó Nhiễm, cô rốt cuộc là không giống trước, tâm tư gì cũng có thể giấu thật sâu, hắn dù là dùng những lời này để thử cô, cô cũng có thể cư xử bình thản như vậy.
Lý Vận Linh đối với Minh Tranh cùng Minh Vanh rất tốt, trên bàn ăn tự mình chia thức ăn, hơn nữa mỗi người thích ăn cái gì hay không thích ăn cái gì, bà cũng có thể nhớ rõ rõ ràng rành mạch chưa từng lẫn lộn.
Khách quan mà nói Minh Thành Hữu nghĩ bà bận tâm là quy tắc không thể thiếu, Minh Thành Hữu giống như là thói quen, hắn lý giải cách làm của Lý Vận Linh, ai bảo bà là người muốn khắp nơi cẩn thận danh phận mẹ ghẻ trong nhà?
Ăn cơm trưa xong, Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh đi ra hồ bơi ngoài trời, Phó Nhiễm lên lầu nghỉ ngơi, cô bước lên thang lầu rất nhẹ nhàng, đi ngang qua chỗ rẽ, lúc quay đầu lại liếc mắt thấy Minh Tranh đang cùng Lý Vận Linh câu được câu không nói chuyện. Một đôi mắt như dán lại ở sau lưng Phó Nhiễm.
Trên lầu hai luôn dành phòng cho bọn họ, dù không có ở đây nhưng bảo mẫu mỗi ngày đều sẽ theo thông lệ lên quét dọn.
Phó Nhiễm đi vào phòng của Minh Thành Hữu, cô đem cửa phòng khép hờ cũng không đóng kín.
Cửa sổ vị trí vô cùng tốt, đứng ở đó có thể nhìn thấy khung cảnh trong vườn không sót cái gì, cô nhìn thấy Lý Vận Linh khoác áo choàng cao quý ngồi xuống ở ghế nằm bên hồ bơi.
Một lúc sau, quả nhiên cô nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng cùng tiếng bước chân đi tới gần.
“Tiểu Nhiễm.”
Cô tì vào cửa sổ mà đứng, ánh mặt trời dường như bột phấn kim chói mắt vô cùng, tại đây có thể nhìn thấy Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh tỷ thí, hai dáng người cao lớn tựa như kinh thế giao long.
Phó Nhiễm không có chút ý tứ trả lời nào, điềm nhiên như hắn không tồn tại. Minh Tranh nghĩ không thể nghe thấy, cạn cười ra tiếng.
“Trước kia em không phải như thế.”
“Ca ca, anh trước kia cũng không phải như thế.”
“Em đang ở đây trách anh không chào mà đi sao?”
Cô trả lời không liên quan nhưng lại là nói sự thực.
“Trước kia em gọi Vưu Nhiễm, hiện tại, tên của em là Phó Nhiễm.”
Đi đến đây, Phó Nhiễm đều là đã cùng Minh Thành Hữu trói cùng một chỗ.
Người đàn ông gương mặt lạnh lùng không hướng ra ngoài cửa sổ.
“Tiểu Nhiễm, thật may là hai người chỉ là đính hôn, mà không phải là em thực sự muốn gả cho hắn.”
Minh Thành Hữu trước Minh Vanh một bước đến điểm cuối, tung người lên, trong nháy mắt bọt nước vẩy ra, da thịt cổ màu đồng gợi cảm ma mị, cái cằm hắn khẽ nhếch, tầm mắt nâng lên nhìn về phía cửa sổ lầu hai.
Phó Nhiễm cả kinh vội vàng kéo lấy cánh tay Minh Tranh lui lại. Minh Tranh cuối cùng cười ra tiếng, gương mặt anh tuấn nhu hòa không ít.
“Em sợ?”
“Em chỉ là muốn một cuộc sống bình thường, không muốn lại trải qua bất kỳ sóng to gió lớn nào.”
Cô cùng Minh Tranh trong lúc đó như cách nhau tầng sương hơi mỏng, chỉ cần một đầu ngón tay có thể đâm phá, vốn dĩ trước không có, hiện tại cũng không có ai muốn chọc vào.
Vào lúc hắn xuất hiện, Phó Nhiễm không tin là trùng hợp, nếu như hắn thật muốn tìm lời của cô rất dễ dàng, không cần chờ tới bây giờ.
“Tiểu Nhiễm, em không cần phải khẩn trương như vậy.”
Phó Nhiễm tim đập mạnh và loạn nhịp ngồi ở đầu giường, cô thử nghĩ qua không dưới một trăm lần cảnh tượng cùng Minh Tranh gặp mặt, khi đó cô chỉ kêu hắn là ca ca, còn không biết hắn là Đại thiếu gia họ Minh.
Cô hơi ngẩng đầu lên thấy Minh Thành Hữu chẳng biết lúc nào tựa ở cửa, ngược lại rút miệng lãnh khí ra hù dọa.
“Khụ khụ – – ”
Minh Thành Hữu khoác áo ngủ đi tới.
“Sợ đến như vậy, vừa rồi ở trong phòng làm chuyện gì tốt đây? Anh xem nào.”
Nói xong, hai cánh tay hướng trên người Phó Nhiễm tìm kiếm, làm bộ vuốt ve muốn sờ, cô vội vã đứng dậy. Trong phòng trừ bọn họ ra đâu còn có bóng người nào nữa.
“Em tìm đại ca?”
“Cái gì?”
Phó Nhiễm giả vờ ngây ngốc.
“Hai người biết nhau?”
Cô lắc đầu.
“Không biết.”
Vẻ mặt bày ra được cái vẻ vô tội, Minh Thành Hữu cười lạnh, cầm lấy khoác khăn lông khoác trên vai lau tóc, hắn lại không phải người ngu, trong lòng có ý cười nhạo cô vẫn còn đang giả bộ.
“Anh đi thay quần áo, em xuống dưới lầu chờ anh.”
Minh Tranh cùng Minh Vanh sớm đều đã về nhà.
Lý Vận Linh thấy Minh Thành Hữu xuống lầu, vẫy vẫy tay ý bảo hắn qua.
“Thành Hữu, con cũng nên kiềm chế tâm tình.”
“Mẹ, mẹ lại bị kích động đi?”
“Biến, tên nhóc đáng chết”
Lý Vận Linh giống như có tâm sự, lời nói xoay chuyển.
“Con nên để tâm tư về mặt chính sự, Minh Tranh đã trở lại… Mẹ có cảm giác tâm tư hắn thật sâu, sau cùng ba con lại coi trọng hắn.”
Bộ mặt này, cùng hình tượng mẹ hiền vừa rồi hoàn toàn bất đồng. Phó Nhiễm cúi đầu lắng nghe, len lén nhìn lại, người chính thức không đơn giản ở Minh gia là Lý Vận Linh mới đúng.
Minh Thành Hữu cầm tay Phó Nhiễm, vân vê ngón tay cô. Trước mặt Lý Vận Linh đương nhiên cô không dám phát hỏa, bị hắn xoa nóng đến bốc lửa, té ra coi cô như mèo nhỏ chơi đùa cùng đây?
“Thành Hữu, Tiểu Nhiễm, các con phải có đứa bé…”
Ngón trỏ Phó Nhiễm bị bóp làm đau, Minh Thành Hữu mặt lộ vẻ không kiên nhẫn cầm lấy tay của cô đứng lên.
“Mẹ, biết rồi.”
“Lúc này đi rồi? Ngồi lúc nữa đã.”
“Không phải mẹ muốn ôm cháu nội sao? Kỳ thật phải trách Phó Nhiễm mới được, con ‘dùng sức’ đủ rồi, ai bảo cô ấy chịu đựng không được.”
“Đi đi – -”
Lý Vận Linh vung tay hạ lệnh đuổi.
“Anh đã nói với em, đối phó mẹ anh thì da mặt phải dày, có thể mạnh mẽ không biết xấu hổ mẹ mới không chịu nổi.”
Ngồi đến trên ghế lái, Minh Thành Hữu vẫn còn ở đó truyền thụ cho Phó Nhiễm kinh nghiệm.
“Cho nên anh kéo em xuống nước? Thuận tiện coi em như đá kê chân?”
“Da mặt em mỏng à, mẹ không đến mức luôn tới hỏi em có phải thật vậy hay không không chịu nổi anh lăn qua lăn lại.”
Minh Thành Hữu phát động động cơ đem xe chậm rãi lái ra đường lớn. Đi được một đoạn đường sau đó lại đem xe dựa dừng ở bên đường cái.
” Em tới lái đi.”
Phó Nhiễm đem thần sắc thu hồi, cùng Minh Thành Hữu đổi vị trí.
Hắn thích ý nhắm mắt dưỡng thần, tiếng chuông điện thoại di động đặt ở túi vang lên, Phó Nhiễm chuyên chú lái xe không quên hỏi.
“Anh không nhận?”
“Xem đường đi, đợi tí nữa đến lúc xe về nhà anh mới mở!”
Hắn vẫn như cũ hai mắt nhắm nghiền, gò má hoàn mỹ gần như không tỳ vết, Phó Nhiễm mới nghe lời nói mỏ quạ đen, Minh Thành Hữu chỉ cảm thấy thân xe trở nên lắc lư kịch liệt, hắn mở mắt nhìn Phó Nhiễm, thần sắc khẩn trương.
“Phanh xe, mẹ ai dám ngăn cản đường ông?”
Phía trước một chiếc xe màu xanh ngọc có rèm che chuẩn bị dừng hẳn, Minh Thành Hữu cầm vô lăng trong tay Phó Nhiễm cấp tốc đánh qua, lúc này mới tránh được va chạm vào nhau, đầu xe thiếu chút nữa đụng vào dải phân cách. Nửa người trên Minh Thành Hữu bị dây an toàn siết trở về.
“Đầu óc có phải toàn đất hay không? Mẹ kiếp!”
Phó Nhiễm chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, cửa xe màu xanh ngọc đẩy ra, cô gái bước xuống mặc một bộ váy màu trắng dài chấm đất, bởi vì ngọn đèn không đủ nên không thể nhìn rõ ràng, lờ mờ thấy cô ta tóc tai bù xù đứng tại bên cạnh xe bất động.
Phó Nhiễm nhẹ nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh tùy theo ròng ròng chảy xuống.
“Chúng ta gặp quỷ.”
Minh Thành Hữu cơn giận còn sót lại chưa tiêu.
” Em xem anh mới như quỷ!”
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, ‘ nữ quỷ ’ ánh mắt u oán nhìn thấy hai người trong xe. Phó Nhiễm không nhịn được nói ra.
“Không phải là anh phong lưu thành tánh, ngay cả quỷ đều ham mê anh sao?”
“Mắt mù, là Thẩm Ninh!”
Minh Thành Hữu đẩy cửa xuống xe, Phó Nhiễm ngay sau đó tái diễn động tác của hắn.
“Em ở yên trên xe, chuyện của anh cùng cô ấy em muốn xen tay vào?”
Cửa xe mở ra, trong nháy mắt gió lạnh đã thừa cơ mà vào.
Một ngày tâm tình Phó Nhiễm đã rất u ám, bởi vì những lời này mà càng phát ra tự ái trầm trọng, cô là chính quy, trong mắt hắn ngược lại lại thành người thứ ba không liên hệ?
Chương 18: Cần
Thẩm Ninh đứng bất động ở trước xe.
Minh Thành Hữu đến gần sau đó mới phát hiện ra cô hai mắt sưng đỏ, hắn nhíu mày khẽ quát.
“Em điên rồi phải hay không?”
“Em gọi điện thoại cho anh anh không nhận, đến công ty cũng tìm không gặp được anh, em đi theo anh một ngày, anh có biết hay không?”
“Hiện tại anh không muốn gặp em.”
“Thành Hữu, lần trước chuyện đó thực sự không phải em cố ý, là vị hôn thê của anh cài bẫy để cho em chui vào, ký giả kia cũng là cô ta tìm đến …”
“Cho cô chui vào cô liền chui, cô là cẩu?”
Thẩm Ninh bị chặn họng nửa câu không thể nói, Phó Nhiễm nghe thế thò đầu ra cửa sổ xe.
“Thành Hữu, anh còn muốn có con nữa hay không?”
Minh Thành Hữu quay đầu lại trừng cô.
Gương mặt Thẩm Ninh trắng bệch, cuống họng ra sức kêu gào, nghe vào thấy chói tai.
“Cô ta mang thai? Anh đã nói không đụng vào cô ta, anh gạt tôi – – ”
Minh Tam thiếu là ai chứ? Mặt hắn lúc này bông trùng xuống lạnh lùng.
“Tôi xem chúng ta hay là thôi đi, cho tới bây giờ không có phát hiện cô là không chơi nổi .”
“Thành Hữu, em…”
Lúc hắn xoay người, đã quyết tâm kiên định muốn đoạn tuyệt, hắn không muốn rước họa vào gthân, hơn nữa Minh gia tại thị trấn Nghênh An là danh gia, lão thái gia trong nhà càng không cho hắn được dính vào.
“Thành Hữu, nếu anh thực sự nhẫn tâm với em như vậy, em chết cho anh xem!”
Phó Nhiễm đóng cửa sổ xe khẽ lắc đầu, Thẩm Ninh gấp gáp thúc giục Minh Thành Hữu, loại công tử ca này sẽ tự nhiên không chịu nghe. Chỉ tiếc chuyện này Thẩm Ninh đã tiêu tốn nhiều tình cảm, quả là không đáng giá.
Minh Thành Hữu trở lại trong xe.
“Lái xe.”
Đường cong thân xe Maybach lưu loát chậm rãi khởi động, lốp xe rộng lớn nghiền qua mặt đường.
Xuyên qua cửa sổ xe, Phó Nhiễm thấy Thẩm Ninh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, vẫn đứng bất động, thần sắc đờ đẫn vô lực, con mắt như từng viên cầu lửa dường như hận không thể tại trên người bọn họ xuyên thành lỗ.
“Minh Thành Hữu, anh ở đây bên ngoài có bao nhiêu cô gái?”
Đừng để đến lúc đó cô bị người ám hại cũng không biết đi tìm ai tính sổ.
“Chỉ có Thẩm Ninh.”
Phó Nhiễm không tin, ghé mắt chống lại đôi mắt đào hoa câu hồn kia. Hắn thuận tiện bổ sung.
“Anh rất chung thủy.”
Trong tay cô tay lái thiếu chút nữa mất khống chế, Minh Thành Hữu mở cửa sổ, vẻ mặt hứng thú, cảm giác như ánh trăng thưa thớt hòa tan trong lời nói của hắn. Trong lời nói có vẻ phá lệ trầm thấp.
“Tựa như em lúc trước nhận định tất nhiên là lúc nào cha cũng sẽ đem anh nâng niu ở lòng bàn tay, sẽ không bao giờ đánh. Rất nhiều chuyện chúng ta nghĩ một kiểu, ngược lại lại là chân tướng khác.”
Phó Nhiễm nhớ tới Minh Tranh lần đó không chào mà đi, sau khi cô tỉnh lại từ trên giường khách sạn cũng chưa từng thấy hắn. Hôm nay mặc dù gặp mặt, có thể năng lực ẩn nhẫn của Minh Tranh không thể kém so với cô.
Cái loại này như có như không mập mờ tồn tại ở giữa hai người, dù là hắn không làm cái gì, cũng như làm cho Phó Nhiễm mang trong lòng phiền muộn. Mà theo lý giải của cô đối với hắn, hắn chỉ có thể không có hành động gì, không thể nào làm.
Điện thoại di động bên cạnh vang lên, Minh Thành Hữu vừa kéo túi lấy ra vừa nhìn.
“Là mẹ em.”
Phó Nhiễm chuyên chú lái xe, không biết chuyển được sau đó nên nói cái gì, cô suy đoán lời mà nói hẳn là gọi cho cô trở về. Không thì là làm cho cô đừng quá để ý chuyện trên tiệc sinh nhật.
Đang lúc cô mâu thuẫn, Minh Thành Hữu đã đem điện thoại tắt máy.
“Anh làm cái gì mà cúp điện thoại của tôi?”
Tiếng Phó Nhiễm chất vấn ngay làm hắn giật nảy mình. Minh Thành Hữu tức giận đem điện thoại cầm ở trong tay để tới trước mắt cô lắc lư.
“Xù lông rồi? Em nghĩ nghe sao? Nếu không anh cho em trở lại đi?”
Phó Nhiễm lập tức im lặng, một gương mặt thật là khó coi.
“Tại sao trở lại? Ba phen mấy bận bị thương hại còn chưa đủ? Sau khi em từ tiệc sinh nhật chạy đi, cái họ Vưu kia còn không phải là thuận tiện tiếp nhận đãi ngộ thuộc về em…”
Lồng ngực Phó Nhiễm khó nén uất ức chua xót.
“Anh nào biết sinh nhật này vốn chính là mở cho hai người chúng tôi.”
“Cho nên em chạy, bọn họ mới có thể dường như không có việc gì, bởi vì còn có một đứa con gái khác phải không?”
Phó Nhiễm tâm tình bực bội quay kiếng xe xuống, cô nghĩ lại, lại cảm giác có chỗ không thích hợp “Đêm đó không phải anh đến chỗ Thẩm Ninh sao? Làm sao đối với việc này rõ ràng như thế?”
Di động trong lòng bàn tay lại lần nữa vang lên, Minh Thành Hữu dứt khoát tắt máy, Phó Nhiễm liếc nhìn, cũng không mở miệng tiếp.
Hắn đem di động nhét vào trong túi quần cô, Phó Nhiễm mặc quần bó, trong miệng vội vàng ngăn lại.
“Ném vào trong túi xách là được.”
Minh Thành Hữu không nghe, tay trái đã cắm vào trong túi quần cô, Phó Nhiễm chỉ mặc một chiếc quần nên có thể rõ ràng cảm giác được tay hắn dán chặt trong đùi cô. Ngón trỏ cũng không biết như phác thảo gì đó, đặt ở chỗ cũ không ngừng lượn vòng.
“Đem tay lấy ra!”
“Nói không chừng mẹ em còn có thể gọi, anh giúp em còn không tốt? Mẹ cứ gọi anh liền nhéo.”
Chính thức đem bộ dạng vô lại lưu manh phát huy đến mức tận cùng.
“Tôi mới nhìn đến anh đã tắt điện thoại.”
Mặc dù bị vạch trần, Minh Thành Hữu vẫn không có ý thu tay lại.
“Từ Hi thái hậu để cho chúng ta sớm sinh long tử, làm sao em xem?”
“Không sinh ra.”
“Là phụ nữ đều sẽ xảy ra chuyện đó.”
Cánh tay phải Minh Thành Hữu gối sau đầu, đương nhiên hắn cũng chỉ vừa hỏi là như vậy, Phó Nhiễm tự nhiên cũng là như vậy vừa nghe.
“Chúng ta như vậy rất tốt, hai nhà phụ thuộc vào quan hệ của từng người, chuyện của anh tôi cũng vậy, đáp ứng bất kể.”
“Có thể em nên biết, chúng ta sớm muộn có ngày cùng một chỗ, Minh Phó hai nhà đều cần đứa bé.”
Phó Nhiễm đem xe lái vào ga ra, xe vững vàng dừng lại, hai tay cô vẫn để ở trên tay lái.
“Minh Thành Hữu, lúc ấy tại sao anh phải đáp ứng đám hỏi này, không giống Minh Tam thiếu biết làm nhiều chuyện…”
“Cái này sao…”
Minh Thành Hữu nâng tay trái lên đỉnh đầu Phó Nhiễm vuốt ve, cử chỉ đang lúc lỗ mãng để lộ ra không đếm xỉa tới.
“Trên giường của anh cần có phụ nữ, và tất nhiên phải là mẹ anh tự mình chọn lựa, sớm muộn gì đều đồng dạng, là ai cũng giống vậy.”
Phó Nhiễm hất tay của hắn ra, đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Tắm rửa xong, Phó Nhiễm mặc đồ ngủ đứng bên ngoài sân thượng, điện thoại di động vẫn trong trạng thái tắt máy như cũ, ánh trăng sáng tỏ như nụ hôn trên bả vai cô thon gầy. Cô đứng đó, cảm giác được lạnh không chịu nổi sau đó mới trở về đến bên trong phòng.
Minh Thành Hữu lúc này đang phòng tập thể thao rèn luyện, Phó Nhiễm xỏ dép đi qua một đoạn hành lang dài đến đến cửa.
Phòng tập thể thao là do ý thích của Minh Thành Hữu mà làm, trong phòng nghiêm chỉnh rộng rãi, hắn bước nhanh chóng, bước chân tung bay ý muốn chạy nước rút.
Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh máy chạy bộ, hiện tại nhàm chán không có chuyện gì nói.
“Vừa rồi ở trên xe anh nói đến Vưu Ứng Nhụy, đêm đó anh chừng nào thì đi ?”
Tiếng hít thở của Minh Thành Hữu dồn dập mà trầm ổn, cũng như không nghe vào trong tai lời của cô. Phó Nhiễm khó được thấy hắn chạy, bước chân đều đều chuyên chú, bộ dạng hắn vốn là đẹp mắt, bởi vì vận động mà tản ra sức sống lại càng mê người.
Phó Nhiễm đến trước máy chạy bộ, muốn nhìn một hắn đặt ra tốc độ một chút, vừa mới nghiêng đầu lại bị Minh Thành Hữu đẩy ra một cái.
“Nửa phút cuối cùng này tựu giống như với sắp hưởng thụ cao trào đến
cực hạn, đừng phiền anh!”
“Có khoa trương như vậy sao?”
Khuôn mặt Minh Thành Hữu sáng chói chói mắt, ngược lại lại làm cô nhớ đến ý tứ của Thẩm Ninh nói đẹp nhất lúc cao trào. Phó Nhiễm xoay người muốn rời đi, lại nghe thấy trong miệng hắn bật ra thỏa mãn cảm giác lúc chạy nước rút cuối cùng. Cô dừng một chút, quay người lại đi ra. Ngón tay không nghe đại não chỉ huy nhanh chóng đặt trên cánh cửa đóng lại.
Cô luôn luôn kìm nén lại cảm xúc trước hắn một bước.