Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 252: 252: Lo Lắng




Phòng khách an tĩnh giống như là một không gian khép kín, giống như là không có ai tồn tại vậy.

Lục Đan Bạch nghe anh nói vậy không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, giống như bị chặn lại cổ họng không nói nên lời.

Bên cạnh mình người này bất cứ khi nào cũng đang suy nghĩ bảo vệ Tô Tuyết Vy, mà cô được đặt ở vị trí nào? Là trách nhiệm hay là sứ mệnh thúc giục khiến cho anh làm như vậy.

"Nếu như vậy chúng ta muốn chờ bao lâu?"

Chu Hạo Thanh hai tay đưa lên cằm, ánh mắt híp một cái nhìn về phía trước, chậm rãi mở miệng nói: "Một mực chờ chuyện này xong xuôi, thời điểm tất cả truyền thông cũng quên đi.

"

"Chu Hạo Thanh, anh phải biết rằng truyền thông nhiệt độ là sẽ rất khó hạ xuống, một cái sự kiện bắt cóc nho nhỏ cũng có thể dây dưa ra hai mươi chuyện, chớ đừng nói tới là người!" Lục Đan Bạch nắm chặt điện thoại di động, trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

Chu Hạo Thanh làm sao không biết cô đang lo lắng cái gì, tay đang nâng cằm từ từ buông xuống, ngón trỏ gõ nhẹ trên tay ghế một cái, nói:

"Bây giờ chúng ta lo lắng cho cũng không ích lợi gì, hơn nữa chuyện đã kết án, chỉ cần công an không tiết lộ ra ngoài, Tuyết Vy liền sẽ không phải chịu truyền thông chú ý.

"

Những lời này cũng không phải là không có đạo lý, nhưng trên cái thế giới này không có tường nào mà gió không lọt qua được, chuyện hoặc là nói sự thật không sớm thì muộn cũng sẽ rõ ràng.

"Hy vọng như vậy, đồn công an bên kia hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đúng chứ.

"

Lục Đan Bạch âm thầm cầu nguyện, lại không nghĩ rằng thế sự vô thường, càng sợ cái gì thì sẽ càng đến.

Trong tay bắt đầu rung động, Lục Đan Bạch nhìn trên màn hình điện thoại, sắc mặt có chút khó diễn tả, nhưng vẫn là tiếp nối điện thoại.

"A lô?"

"Phải cô Lục Đan Bạch không? Nơi này là đồn công an, Trình Vũ Thanh chạy trốn, chúng tôi hy vọng ngài có thể! "

Nghe "Trình Vũ Thanh chạy trốn" mấy chữ này, Lục Đan Bạch giống như là bị sét đánh vậy, điện thoại di động đều bị tuột ra rơi ở trên sàn nhà, phát ra "chạch" tiếng vang.

Chu Hạo Thanh nghe thấy tiếng vang nhìn dưới mặt đất, âm thanh trong điện thoại vẫn còn tiếp tục, đưa tay nhặt lên điện thoại di động đặt ở bên tai.

"Nếu như cô ấy đi tìm cô hoặc là cô biết cô ấy ở nơi nào thì làm phiền thông báo cho chúng tôi một tiếng.

"

"Cô ấy là ai?"

"Trình Vũ Thanh chạy trốn.

"

Mấy chữ này để cho Chu Hạo Thanh sắc mặt khó coi trong nháy mắt, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Chúng tôi biết rồi.

"

Nói xong liền cúp điện thoại, tin tức này không khác gì bom nổ vậy, nổ tung sâu đậm ở trong lòng của mỗi người, chẳng qua bây giờ là lộ ra một góc.

Lục Đan Bạch có chút bất an hỏi:

"Làm thế nào đây? Nếu Trình Vũ Thanh chạy trốn thì cô ấy nhất định sẽ đi tìm Tuyết Vy, làm sao lại xảy ra chuyện tại thời điểm bây giờ được chứ.

"

"Đừng hoảng hốt, trước cho Tuyết Vy gọi điện thoại, nhìn xem cô ấy ở đâu đã?"

Chu Hạo Thanh thu hồi những lời nói trước đó, anh phải bảo vệ tốt Tô Tuyết Vy, bây giờ đối với anh mà nói cách bảo vệ tốt nhất chính là mang theo Tô Tuyết Vy bên cạnh mình.

Lục Đan Bạch cuống cuồng lật đật cầm lên điện thoại di động, lập tức bấm số điện thoại Tô Tuyết Vy, cô khẩn trương tới mức đổ mồ hôi cả lòng bàn tay, rất sợ không ai bắt máy.

Bên đầu kia điện thoại một mực truyền tới tích tích âm thanh, đến cuối cùng lại chuyển qua giọng nữ của hệ thống.

"Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi! "

Lục Đan Bạch chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục gọi, nhưng vẫn là như cũ, lộ ra vẻ mặt đầy lo lắng.

"Không ai bắt máy.

"

Chu Hạo Thanh rõ ràng nóng nảy, đoạt lấy điện thoại di động của Lục Đan Bạch, nhấn số gọi cho Lâm Tịch Tuyết.

Hai người chỉ có thể lo lắng tại phòng khách, bây giờ bọn họ cũng là nhân vật đầu gió, một trận lễ đính hôn lại biến thành vụ án bắt cóc.

Lễ đính hôn vốn là mời không ít nhân vật nổi tiếng cùng với phóng viên, thời điểm xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều tại chỗ, nếu như lúc này đi ra ngoài, không chừng sẽ bị truyền thông theo vây lấy không thả.

Mà điện thoại của Tô Tuyết Vy không phải không gọi được, mà là cô đang bận bịu xử lý chuyện của tập đoàn Minh Hải thay Lâm Tịch Tuyết.

"Tuyết Vy, bây giờ vẫn là giải quyết xong chuyện của Trình Vũ Thanh tốt hơn.

"

"Trình Vũ Thanh vẫn không thể làm gì được tớ, bây giờ đã có vốn, cậu trước tiên đem bổ túc lại khoản thuế, bây giờ tập đoàn Minh Hải không phải chính là mạng cậu sao?"

Tô Tuyết Vy mang cô đi tới cục thuế vụ, hai người bận bịu trước sau mới rốt cục đem mọi thứ làm xong, bởi vì hoàn cảnh ồn ào cho nên cô cũng không có nghe tiếng chuông reo của điện thoại di động.

Khi hai người đi ra cục thuế vụ, Tô Tuyết Vy phát hiện có người đang nhìn bọn họ với ánh mắt rất kỳ lạ, giống như là đưa thân vào bên trong dư luận vậy.

Hai người đứng ở cửa, Tô Tuyết Vy kéo lại Lâm Tịch Tuyết, không để cho cô bước ra cửa, xoay người đi vào lại cục thuế vụ, đi về phía nhà vệ sinh.

Bị kéo theo, Lâm Tịch Tuyết chút lo nghĩ, nhìn Tuyết Vy sắc mặt âm trầm, vội vàng hỏi: "Tuyết Vy, tại sao lại trở lại? Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Tuyết Vy che lại miệng của cô, mang cô vào một gian cuối bên trong nhà vệ sinh, đưa ngón trỏ ra để ở bên miệng làm ra động tác "không lên tiếng".

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, hai phóng viên mang máy chụp hình đi vào, trong miệng không ngừng thầm thì.

"Làm sao một cái chớp mắt liền không thấy tung tích vậy nhỡ? Mới vừa rồi tôi còn nhìn thấy cô ta đi vào trong mà.

"

"Nhỏ tiếng lại chút, nhà vệ sinh cũng không có người, có phải nhìn nhầm rồi hay không?

Hai người một bên vừa đi vừa lẩm bẩm, giống như là sợ người khác biết mình đang ở đây vậy.

"Tôi không thể nào nhìn lầm được, chính mắt tôi nhìn thấy bọn họ ngừng một lúc ở cửa, sau đó lại quay người đi vào, cái này thật đúng là gặp quỷ, làm sao một người sống sờ sờ lại bỗng nhiên không thấy tăm hơi.

"

Hai người đi một vòng ở nhà vệ sinh liền rời đi.

Chờ tiếng bước chân rời đi hoàn toàn, Tô Tuyết Vy mới mang Lâm Tịch Tuyết đi ra khỏi nhà vệ sinh, cả người không ngừng thở hổn hển.

Lâm Tịch Tuyết có chút sợ hãi hỏi: "Tuyết Vy, thế nào? Mới vừa rồi hai người kia rốt cuộc là ai?"

"Bọn họ chắc là phóng viên ở lễ đính hôn của tớ, bọn họ tới là vì chuyện kia xảy ra ở lễ đính hôn.

" Tô Tuyết Vy không ngừng đi qua đi lại, suy nghĩ phải làm sao cho được.

Giống như là nhớ tới cái gì, cô nhìn về phía Lâm Tịch Tuyết nói: "Tịch Tuyết, cậu có phải là không có đi lễ đính hôn?"

Nghe câu hỏi của Tô Tuyết Vy, Lâm Tịch Tuyết gật đầu một cái: "Ba tớ không để cho tớ đi, ông ấy nói để tớ ở nhà ngu ngơ, có chuyện gì giao cho ông ấy.

"

Lời nói này phá vỡ tất cả suy đoán của Tô Tuyết Vy, quả nhiên Lâm Gia Thần biết chuyện này, khó trách không để cho Lâm Tịch Tuyết tới tham gia.

"Chẳng lẽ ý cậu là, ba tớ đã sớm biết chuyện này rồi, cho nên mới không để cho tớ tham gia lễ đính hôn hay sao?" Lâm Tịch Tuyết lúc này mới bừng tỉnh.

Tô Tuyết Vy bình tĩnh nhìn cô, không có gật đầu cũng không có lắc đầu, bờ môi chập chờn nói: "Đây chẳng qua là suy đoán của tớ, nhưng ý tưởng chân thật vẫn chỉ có cha cậu biết.

"

Lâm Tịch Tuyết gật gật đầu nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.