Vợ Yêu Cực Phẩm Sủng Em Cả Đời

Chương 67: 67: Mặt Dày Mày Dạn




Bước ra ngoài sân lớn, Trì Ngưng ủ dột thở dài.

Những lời cô vừa nói, đặc biệt là khúc tuyên bố "chủ quyền", càng về sau càng sắc bén, đến cô còn thấy sởn da gà chứ nói gì Mĩ Lệ.

Nhưng để bảo vệ người đàn ông của đời mình, để ngắt vận đào hoa giúp Ninh Diệp, cô chắc chắn sẽ xả trăm phần trăm phần công lực chiến đấu.

Mĩ Lệ là một cô gái tốt, chỉ là cô ấy đang lạc lối trong tình yêu.

Là người từng trải cô hiểu rất rõ sức mạnh của tình yêu, nó khiến con người ta say đắm, điên cuồng đến mức đánh mất lý trí, thậm chí dù phải chịu đựng đau đớn, giày vò cũng không cách nào dừng yêu được...

Muốn có tình yêu thì phải tranh giành.

Nhưng đáng tiếc, Mĩ Lệ không chỉ tranh giành sai cách mà người cô ta gặp phải cũng không hề tầm thường.

Động phải Trì Ngưng, coi như cô ta xui.

Trì Ngưng khó khăn lê từng bước trên nền nhà, bây giờ cô mới có cảm giác cả người ê ẩm, chân tay đau đớn âm ỉ, vô sức vô lực.

Có lẽ vừa nãy ý chí chiến đấu sục sôi của cô đã lấn át mọi nỗi đau cũng nên...

Giờ chúng nó kéo đến dồn dập thế này, cô rất mệt nhọc!

Ngồi nghỉ tại bậc thang vài phút, trước mặt bỗng xuất hiện một đôi chân với mùi hương quen thuộc.

"Ninh Diệp..."

Trì Ngưng hớn hở gọi, còn không quên nở một nụ cười tươi tắn.

"Sao lại ngồi đây?" Ninh Diệp nhíu mày với vẻ không hài lòng, đoạn vuốt nhẹ tóc cô.

Một giọt mồ hôi lăn vào tay hắn, Ninh Diệp không hề để ý, chỉ chăm chú cúi đầu nhìn cô.

Đột nhiên, Trì Ngưng ngửa cổ, cô vươn tay lên, nũng nịu: "Bế em đi, em mệt không còn sức nhấc chân..."

"Mệt lắm à?"

"Ừm..." Hai mắt Trì Ngưng long lanh, môi nhỏ hơi chu lên, "Em vừa trải qua một trận quyết đấu xong, cả người rã rời."

Ninh Diệp nghe vậy, trong mắt lộ ra chút lo âu, toan cúi người bế lấy cô.

Chợt, hắn dừng lại, lưu manh nói: "Anh cần phí di chuyển."

"Phí di chuyển gì chứ?"

"Phí di chuyển."

Trì Ngưng nhận ra ý tứ của hắn, trong lòng không khỏi mắng mỏ một phen.

Cô ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt linh động.

Những hộ vệ canh gác thấy vậy thì im lặng nhìn lên trần nhà, không một ai có gan dám nhìn về phía này.

Đã làm việc vất vả rồi lại còn va phải sự ngọt ngào của hai người.

Bọn họ còn có thể bi thương hơn được nữa không?!

"Nhanh lên!"

Ninh Diệp không kiên nhẫn thúc giục, hình như rất phấn khích.

Trì Ngưng nheo mắt, bâng quơ nói: "Lại đây!"

"Hửm?" Ninh Diệp cúi thấp người.

"Nữa..."

Khóe miệng Ninh Diệp không kiềm được cong nhẹ, câu nói "Cái gì?" còn chưa kịp thốt ra thì đã bị nụ hôn ẩm ướt của cô làm cho sững sờ.

Ninh Diệp nhiệt tình đáp lại, âu yếm hôn cô.

Trì Ngưng đập đập vào vai hắn, ở đây đông người, hắn không biết tiết chế gì cả.

"Anh..."

Trì Ngưng quăng cho hắn một cái trừng mắt, véo nhẹ vào eo hắn, cười lém lỉnh: "Chú tài xế, đi được chưa vậy?"

Mặt Ninh Diệp nhăn lại vì cái véo của cô, hắn mạnh mẽ bế thốc cô lên, vắt qua vai rồi bước nhanh lên lầu.

Tư thế này khiến đầu Trì Ngưng bị trúc thẳng xuống đất, ruột gan lộn nhào như muốn nôn ra.

Cô giơ tay vỗ vào mông hắn, quát khẽ: "Anh có thể đổi tư thế được không?"

Điểm mẫn cảm bị cô chạm vào, Ninh Diệp không khỏi suy nghĩ xấu xa: "Anh đã cho em thử nhiều tư thế vậy rồi mà em vẫn không hài lòng.

Xem ra anh cần phải tìm hiểu thêm.

Được rồi, hứa với em, tối nay anh sẽ cho em thử tư thế mới, đảm bảo khiến em sung sướng!"

"Mặt dày mày dạn!"

Trì Ngưng cạn lời, hai má nóng bừng.

Ý của cô không phải vậy, cô là muốn hắn đổi tư thế bế cô thôi mà...!Người đàn ông này tâm địa quá mức đen tối rồi! Cô phải dạy dỗ lại mới được.

Ninh Diệp đè lại tiếng cười trong lồ ng ngực, nét mặt nghiêm chỉnh, cứ như những lời xấu hổ vừa rồi không phải từ miệng hắn tuôn ra.

"Ầm..."

Cánh cửa bị đạp tung, Ninh Diệp đẩy cửa bước vào phòng, nhẹ nhàng thả cô xuống giường.

Bên ngoài, Mĩ Lệ ngẩng đầu nhìn bóng dáng hai người dần biến mất sau cánh cửa.

Sự tương tác thân mật giữa hai người khiến cô ta nóng ruột.

Song, cô chỉ đứng đó một lát rồi rời đi luôn, ánh mắt buồn bã khó lòng che giấu.

Trong phòng, Trì Ngưng không buồn mở mắt.

Ngay khi cô gần thiếp đi, bỗng cảm thấy một luồng hơi nóng bỏng đang liên tục phả vào mặt mình.

Gắng gượng hé mắt ra thì thấy Ninh Diệp đang định cúi đầu hôn cô.

"Anh làm cái gì thế?!"

Trì Ngưng lăn một vòng, gắt gỏng nói.

"Cho em thử tư thế mới!" Ninh Diệp đáp nhẹ bẫng, giọng điệu gợi cảm, tròng mắt hơi tối.

Ánh mắt Trì Ngưng không biết vô tình hay hữu ý lại rơi trúng phần xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của hắn.

Cô nuốt nước bọt, kiên định nói: "Em mệt lắm, không có sức nữa đâu!"

Ninh Diệp đặt tay bên eo, mắt đau đáu khóa chặt cơ thể cô, "Anh động, như vậy em sẽ không tốn sức."

"Cút!"

Nói rồi, cô lấy tốc độ nhanh như sấm chớp, một bước phi vào nhà tắm, trước ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông mà đóng sập cửa, thành công thoát khỏi móng vuốt của "lang sói".

Cô nghĩ Ninh Diệp đã tu luyện tới cảnh giới tối cao, da mặt dày đến mức không còn biết ngại ngùng là gì nữa rồi.

Ban ngày ban mặt còn dám đưa ra đề nghị thiếu liêm sỉ như vậy.

Hắn là không cần mặt mũi nữa...

Thở dài, h@m muốn của người đàn ông này thật là kh ủng bố!

Trì Ngưng nhìn những vết bầm tím qua gương, càng nhìn càng thấy đau.

Thử ấn nhẹ vào bả vai, cô không kìm được hít một ngụm khí lạnh, mi tâm nhăn nhúm.

Đau đớn thế này, biết bao giờ mới khỏi đây?

Từ nhà tắm lững thững bước ra, Trì Ngưng cứ ngỡ hắn đã đi rồi, nhìn lại mới thấy hắn đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.

"A Diệp..."

Trì Ngưng mở miệng gọi rồi ôm chầm lấy hắn.

"Ngồi đây, anh bôi thuốc cho!"

Ninh Diệp kéo cô ngồi lên đùi mình, đoạn vươn tay vào trong ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc.

Trì Ngưng ngoan ngoãn không động đậy, hai mắt cô mở to mà quan sát Ninh Diệp.

Ở khoảng cách gần đến mức có thể ngửi được hơi thở của nhau, cô thấy rõ gương mặt tuấn tú được bao phủ bởi vẻ lạnh lùng pha trộn chút hào hoa của hắn.

Sống mũi cao thẳng, lông mày lưỡi mác, mắt đen thâm thúy, quanh quẩn đâu đó lại phát luồng tà khí mê người...!Tất cả mọi thứ kết hợp lại tạo nên một vẻ đẹp tuyệt mỹ không thể rời mắt.

Người đàn ông này giống như một bức tranh được nghệ sĩ tài hoa tỉ mẩn vẽ ra, trong quá trình chấm phá lại sơ sảy rỏ ra một giọt mực chết chóc, khiến cho hắn thêm phần lãnh đạm, quyền uy.

Mùi thuốc hăng hắc bay qua cánh mũi, Trì Ngưng bấy giờ mới sực tỉnh.

Những ngón tay khẳng khiu của Ninh Diệp mang theo một vệt mát lạnh, chậm rãi xoa dịu vết thương của cô.

"Phu nhân vất vả rồi!" Ninh Diệp nói, giọng từ tính.

"Có phần thưởng gì không?"

"Cho em nghỉ ngơi hai ngày."

Trì Ngưng vui vẻ cười típ mắt, sau đó còn hào phóng gửi cho hắn một nụ hôn gió đong đầy tình cảm.

Ninh Diệp ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phấn khởi chết đi được! Trong lúc vô thức, một vệt ý cười đã bị cô nắm bắt.

Trì Ngưng mỉm cười, hừ nhẹ.

Đúng là đồ trong ngoài bất nhất!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.