CHƯƠNG 441: TỔNG GIÁM ĐỐC PHƯƠNG NHÀ ANH KHÔNG PHẢI RẤT NUÔNG CHIỀU CÔ TA SAO?
CHƯƠNG 441: TỔNG GIÁM ĐỐC PHƯƠNG NHÀ ANH KHÔNG PHẢI RẤT NUÔNG CHIỀU CÔ TA SAO?
Dương Yến quả thật rất đau đầu, hỏi trợ lý: “Chuyện lớn như vậy, quan hệ công chúng của Phương thị không có động tĩnh gì?”
“Không rõ.” Trợ lý nói, giọng nói không quá lạc quan: “Bây giờ trên mạng đều đang phơi bày chuyện của tiểu hoa XD, lại là tin tức sáng sớm nay, đoán chừng tất cả cư dân mạng đều đã lưu lại rồi.”
“Ban đầu, tiểu hoa kia gần đây đang rất nổi, không những nghệ sĩ của Phẩm Ưu, thậm chí những nghệ sĩ điện ảnh và truyền hình thấy tiểu hoa mua nhiều bản thảo như vậy, trong lòng cũng không vui, bây giờ đúng lúc bỏ đá xuống giếng.”
“Người đại diện của cô ta làm gì vậy, một người cũng không trông coi được!” Dương Yến khẽ mắng, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng hỏi trợ lý: “Liên quan đến chuyện hợp đồng của cô ta và Hòa Tụng, công bố chưa?”
“Vẫn chưa.”
Dương Yến lập tức thở phào: “Chưa thì tốt, vậy thì làm theo hợp đồng tiến hành yêu cầu bồi thường.”
“Tổng giám đốc Dương, bây giờ có một chuyện còn phiền phức hơn….”
Trợ lý liếc nhìn Dương Yến, cẩn thận nói: “Bên truyền thông Tân Mỹ nói kịch bản đã viết xong, đạo diễn có 13 ngày nghỉ phép, ban đầu định ngày mai đi Ly Giang lấy cảnh, tiểu hoa mà chúng ta ký hợp đồng bất ngờ xảy ra chuyện kia, bây giờ thời gian hoàn toàn bị đảo lộn.”
Dương Yến nói: “Cái này không phiền phức, cô nói với đạo diễn và nam diễn viên kia một tiếng, lịch trình lùi lại hai ngày, hai ngày này nhanh chóng đi đến các trường hoặc những phim trường khác có thể ký hợp đồng để cô ta đi cùng đoàn phim.”
Trợ lý dang hai tay ra, vẻ mặt bất lực nói: “Sáng nay, sau khi nhìn thấy tin tức kia tôi đã lập tức gọi điện cho bên truyền thông Tân Mỹ, muốn lùi lại hai ngày, đối phương nói không được, nói thời gian của đạo diễn Văn rất chặt, 13 ngày sau phải đi nước ngoài tham dự liên hoan phim.”
Dương Yến lập tức hiểu ra, nhếch mép cười lạnh lùng: “Bọn họ muốn tiền thôi?”
“Đúng.” Trợ lý không ngờ Dương Yến lại đoán trúng, nói: “Truyền thông Tân Mỹ nói quay phim lùi lại hai ngày cũng không phải là không được, nhưng phải ký hợp đồng mới, giá cả cũng phải được xác định theo giá thị trường.”
“Tống tiền chính là tống tiền, còn nói quang minh chính đại như vậy!” Dương Yến nghe vậy trong lòng cảm thấy buồn nôn: “Tôi chọn trúng anh ta, là từ trong tác phẩm tốt nghiệp của anh ta phát hiện anh ta rất biết sử dụng ống kình, vậy mà anh ta còn đạp mũi lên mặt.”
Sau khi suy ngẫm, trợ lý đưa ra suy nghĩ của mình: “Đối phương đã không nể mặt, vậy thì chúng ta bỏ đi. Tôi lập tức gửi cho cô một số tác phẩm tốt nghiệp của những đạo diễn trẻ, cô xem trước, tôi sẽ đi đến trường học để tìm nữ chính.”
Dương Yến gật đầu: “Được.”
“Vậy có cần phải lấy kịch bản về không?” Trợ lý hỏi: “Biên kịch là người của văn hóa Tân Mỹ, nhưng chúng ta đã mua kịch bản rồi, đã không hợp tác, kịch bản để lại chỗ bọn họ, xảy ra chuyện cũng không phải là tốt.”
Dương Yến nghĩ một lúc, không kêu cô ấy đi: “Không sao, chúng ta ký hợp đồng với biên kịch, kịch bản là của bên phía chúng ta, xảy ra chuyện nên do bên họ chịu trách nhiệm, cũng đừng vội vàng hủy hợp đồng với Tân Mỹ, cô đi tìm nữ chính đi.”
Ngộ nhỡ cô không chọn được kiều giống như đạo diễn Văn, sẽ quay lại tìm bọn họ, đối phương chắc chắn muốn tăng giá.
Bất cứ chuyện gì đi chậm một bước luôn luôn không sai.
“Được, tôi biết rồi.”
Lúc trợ lý đi ra ngoài làm việc, Dương Yến cũng không rảnh, sau khi xử lý hết những chuyện gấp, lại đọc qua tài liệu của những đọa diễn trẻ kia mà trợ lý đưa tới, xem tác phẩm của bọn họ.
Nhưng mà xem tác phẩm của mấy đạo diễn, cô đều không chọn được.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy hai cái bình giữ nhiệt, lúc này Dương Yến mới nhớ ra mình quên gọi điện thoại cho Trường Bình, nhưng hôm nay quá bận, cô dứt khoát gửi tin nhắn messenger cho trợ lý Tư, nhờ anh ta đi đến Hòa Tụng một chuyến.
Tin nhắn đương nhiên chỉ có Phương Tinh Nghị nhìn thấy. Sau khi Phương Tinh Nghị nhìn thấy, nghĩ là Dương Yến nhìn thấy những tin tức của tiểu hoa kia, đang rất lo lắng.
Anh gọi trợ lý Tư vào: “Đem tất cả tài liệu của nghệ sĩ hạng 1 và hạng hai của Phẩm Ưu đến Hòa Tụng, xem xem Dương Yến có muốn hợp tác với nghệ sĩ nào không.”
“Vâng, lát nữa tôi sẽ đi ngay.” Trợ lý Tư trả lời.
Vẻ mặt vẫn cảm thấy khó hiểu lẩm bẩm: “Đúng là không bình thường mà, loại tin tức như thế này không phải là hiếm, hotsearch của tiểu hoa này lại không đè xuống được.”
Phương Tinh Nghị nói: “Điều đó cho thấy cô ta ở trong giới nhân duyên không tốt, lại kiêu căng huênh hoang, người muốn đối phó với cô ta quá nhiều, những người kia cũng có người ở những trang web lớn, nhiệt độ duy trì lâu dài không giảm là chuyện bình thường.”
Trợ lý Tư lại thở dài: “Còn may Phẩm Ưu được hoạt động kinh doanh một cách độc lập, những tin tức tiêu cực này không có ảnh hưởng tới Phương thị, chỉ là khổ cho Hòa Tụng, không dễ mới ký được với một nghệ sĩ, lại xảy ra chuyện như thế này.”
Ánh mắt người đàn ông u ám, dường như gửi ra được điều gì đó từ trong câu nói của anh ta: “CEO của chi nhánh Hòa Tụng nghe nói là con lai, vẫn chưa công bố tên sao?”
“Vẫn chưa.” Trợ lý Tư sững sờ, dường như cũng đã hiểu ra: “Tổng giám đốc Phương, ý của anh là….”
Phương Tinh Nghị lại lạnh lùng nói: “Tôi không có ý gì, anh đi đến Hòa Tụng đi.”
“….”
Trợ lý Tư nhìn biểu cảm lạnh lùng của ông chủ nhà mình, chắc chắn anh đã đoán được cái gì, lại chỉ có thể lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau khi lấy tài liệu của những nghệ sĩ hạng nhất hạng hai của Phẩm Ưu, trợ lý Tư lập tức đi đến Hòa Tụng.
Cả Phương thị và Hòa Tụng đều ở trung tâm tài chính, khoảng cách không xa, trợ lý Tư đi bộ mấy phút là tới. Đi vào trực tiếp nói với lễ tân một tiếng, đợi lễ tân gọi điện thoại nội bộ, liền dẫn anh ta đi lên tầng.
Lễ tân dẫn trợ lý Tư vào phòng làm việc của Dương Yến: “Tổng giám đốc Dương, trợ lý Tư của Phương thị đến.”
Dương Yến đang nhìn máy tính ngẩng đầu lên: “Được, cô đi ra đi.”
“Xem ra tin tức của tiểu hoa kia, cũng khiến cô Dương vất vả rồi.” Trợ lý Tư liếc nhìn Dương Yến, sau đó đưa tài liệu mang đến cho Dương Yến: “Đây là tài liệu của nữ nghệ sĩ hạng nhất hạng hai của Phẩm Ưu, cô xem đi, xem có nhìn trũng ai không.”
Dương Yến “hả” một tiếng, rất ngạc nhiên nói: “Tôi gửi tin nhắn kêu anh lấy đồ, không phải kêu anh đưa tài liệu cho tôi?”
Tài khoản messenger kia đang ở trong tay tổng giám đốc Phương, Dương Yến gửi cái gì, trợ lý Tư cũng không biết, vội vàng bổ sung: “Không phải là tôi sợ cô Dương thiếu người phát ngôn sao, nên mới đưa tài liệu của những nghệ sĩ này cho cô.”
“Ngân sách của tôi có hạn, anh đưa cho tôi tài liệu của những nữ minh tinh hạng nhất, tôi cũng không có cách nào để ký hợp đồng.” Dương Yến lắc đầu, tiện tay đặt những tài liệu sang một bên: “Tiểu hoa kia xảy ra chuyện gì?”
Trợ ;ý Tư nhún vai: “Chính là XD cô ta bị bắt, phải đi JD ở lại một thời gian.”
“Tôi không có ý này.”
Trợ lý Tư có chút mơ hồ, tò mò hỏi: “Vậy cô Dương có ý gì?”
“Tổng giám đốc Phương nhà anh không phải rất cưng chiều cô ta sao, vừa cho cô ta tài nguyên điện ảnh, vừa cho cô ta tài nguyên xa xỉ?” Ánh mắt Dương Yến lóe lên, cố gắng giữ giọng điệu một cách tự nhiên nhất: “Bộ phận quan hệ công chúng của Phương thị đứng thứ nhất thứ hai trong ngành, sao tiểu hoa này xảy ra chuyện một khoảng thời gian rồi, những tin tức xấu vẫn chưa được đè xuống?”
“Ồ, hóa ra cô Dương muốn hỏi cái này.” Trợ lý Tư đã hiểu, nghi hoặc nói: “Nhưng sao cô Dương biết tổng giám đốc Phương cho cô ta những tài nguyên đó?”
Rõ ràng anh ta đã bí mật giải quyết hết rồi.
Dương Yến nói: “Công ty nào chả có người thích nhiều chuyện, biết những chuyện này có gì là lạ. Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tiểu hoa kia xảy ra chuyện, tổng giám đốc Phương nhà anh sao không yêu cầu bộ phận quan hệ xã hội của Phương thị xử lý những chuyện này?”
Trợ lý Tư vẫn đang tự hỏi chuyện này lộ ra từ đâu, thấy Dương Yến hỏi như vậy, liền trả lời: “Điện ảnh và truyền hình Phẩm Ưu hoạt động kinh doanh độc lập, những nghệ sĩ dưới chướng xảy ra chuyện, cũng sẽ không liên quan đến Phương thị.”
“Còn nữa, tiểu hoa kia thường ngày rất kiêu ngạo, hống hách, rất nhiều người muốn chỉnh cô ta, cô ta là XD, nếu bộ phận quan hệ công chúng của Phương thị tùy tiện đi giúp cô ta, Phương thị chắn chắc sẽ bị kéo xuống nước.”