CHƯƠNG 306: ANH KHÔNG HIỂU, TÔI CŨNG KHÔNG HIỂU
CHƯƠNG 306: ANH KHÔNG HIỂU, TÔI CŨNG KHÔNG HIỂU
Chiều một giờ hơn, khi vừa tỉnh dậy lần nữa, Dương Yến nhìn lên chiếc đèn treo trên trần nhà, rồi xoay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cứ cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Cô không phải đang dỗ Phương Tinh Nghị đi ngủ sao, tại sao lại...
“Đang nghĩ cái gì?”
Dương Yến suy nghĩ thất thần, khóe môi đột nhiên bị hôn một cái.
Cô vừa phát hiện Phương Tinh Nghị đã tỉnh rồi, cánh tay rắn chắc chống xuống sàn, nhìn sâu vào đôi mắt cô, bên trong còn mang thêm phần trêu chọc tinh nghịch.
Người đàn ông phần trên lộ trần, đường nét cơ bắp rõ nét, vô hình trung tỏa ra một loại “mê hoặc của đàn ông”, Dương Yến nhìn mà có chút ngại, kéo chăn lên che đi khuôn mặt mình.
Dương Yến thêm phần cảnh giác hỏi anh ta: “Anh có biết lúc rạng sáng, làm sao trở về không?”
“Không được nhớ lắm.” Phương Tinh Nghị nói, Dương Yến nhìn anh ta cau mày lại, có vẻ như cũng không giống đang nói dối: “Tôi chỉ nhớ từ club đi ra, đã uống một ly vodka.”
“Ầu, các anh đi club làm gì?” Club cao cấp ở Nhật Bản đều tiếp đãi chính khách nổi tiếng, rất chính đáng, với quán đêm là hai nơi khác nhau, cho nên trong lòng Dương Yến cũng không có gì không thoải mái.
Phương Tinh Nghị sát đến hôn lên má cô, giọng nói khàn đặc, có chút trầm trầm: “Giải quyết chút việc. Tôi có phải lại uống say rồi?”
“Tôi nhìn bộ dạng ấy của anh, mạnh mẽ lắm, chẳng giống bị say chút nào.” Dương Yến buồn bực nói.
Cô cứ cảm giác lần này không phải là Phương Tinh Nghị say, mà là bản thân bị mắc bẫy rồi, nhưng lại tìm không ra chứng cớ.
Phương Tinh Nghị vén chăn lên: “Để tôi xem, làm đau em rồi?”
“Giữa ban ngày ban mặt, anh đàng hoàng chút.” Dương Yến cả mặt đỏ rực, dùng chăn quấn chặt bản thân lại.
Vụ việc máy quay camera ở hội trường lần trước, cô vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Cô dùng bàn chân đạp người đàn ông, hậm hực nói: “ Mau thay đồ đi viện, đại ca ở trong viện chăm sóc cả đêm rồi, anh bảo anh ấy quay về nghỉ ngơi chút.”
“Không sao, anh ấy trước đây ở trong quân đội, năm ngày không ngủ vẫn chịu được.”
“Anh có phải em trai anh ấy không vậy?”
“Đúng, nhưng không phải là ruột.” Phương Tinh Nghị đính chính lại: “Với lại tôi thấy mình mệt hơn đại ca.”
Dương Yến lấy gối ra sức đánh anh ta.
Phương Tinh Nghị thay quần áo, rửa mặt xong đến lúc sắp đi, Dương Yến nói với anh buổi chiều ra viện xem sao, Phương Tinh Nghị nói vấn đề của Lục Văn Thù không có gì to tát, bảo cô ở lại khách sạn là được.
“Vậy để tiểu tiên nữ đi đi, cô ấy rất lo lắng cho Văn Thù.”
Phương Tinh Nghị mặt mũi tối sầm, ngữ khí có phần lạnh đi: “Không cần, cô ta ở khách sạn cùng chúng ta là được.”
Dương Yến gật gật đầu, trong lòng có chút bối rối.
Vừa rồi vẻ mặt của Phương Tinh Nghị, cô không phải không nhìn thấy, có vẻ như là bất mãn đối với Lâm Thanh Dung. Có lẽ nào bởi vì Lục Văn Thù đỡ đạn cho Lâm Thanh Dung rồi bị thương, cho nên mới trút giận sang cô ấy?
Không lâu sau, Dương Yến thay xong quần áo liền trở về căn phòng tổng thống mà mình ở.
Tống Tịnh Hòa sáng dậy đã bận công việc, cho dù là đi ra ngoài chơi, việc công ty cũng không thể không quan tâm, với lại mùa đông, Trường Bình bị nhiễm cảm nặng, cô rất lo lắng.
Dương Yến thấy cô bận, liền không làm phiền, gõ gõ cửa phòng Lâm Thanh Dung.
Một đêm trôi qua, tinh thần Lâm Thanh Dung vẫn không mấy tốt lên.
Dương Yến dẫn cô đi nhà hàng ăn cơm, nhịn không được nói: “Hay là đợi lát nữa tớ dẫn cậu đi bệnh viện xem sao?”
Lâm Thanh Dung lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười gượng: “Có Phương Tổng với anh Ngự ở đó là được, tớ không qua đó nữa.”
“Tớ nhìn cậu rất không vui.”
“À không có, tối qua ngủ muộn quá.” Dường như không muốn Dương Yến lo lắng, Lâm Thanh Dung làm ra vẻ tràn đầy khí thế: “Đồ ăn tại sao vẫn chưa đến, tớ đói sắp chết rồi.”
Dương Yến khẽ nhếch môi.
Cô biết Lâm Thanh Dung có tâm sự, có điều cô cũng không muốn hỏi nhiều.
Rất nhanh chóng người phục vụ liền mang đồ ăn lên, ngoại trừ đồ họ đã gọi, còn mang thêm hai phần canh nấm: “Đây là đồ ăn nổi tiếng ở tiệm chúng tôi, mời hai quý cô dùng.”
Dương Yến khó hiểu nói: “Chúng tôi không hề gọi canh, mang nhầm hay sao vậy?”
“Không nhầm ạ.” Người phục vụ mỉm cười, thái độ cực kỳ tốt: “Các vị là khách ở phòng tổng thống, đây là ưu đãi tặng kèm cho hai vị.”
Lâm Thanh Dung nhìn người phục vụ một cái: “Nếu là tặng thì được rồi, tiền phòng tổng thống quả thực cũng không rẻ.”
Dương Yến cũng không để tâm nữa.
Canh nấm nổi tiếng thật sự mỹ vị, thơm mà không ngấy
Chỉ là Dương Yến thưởng thức xong liền cảm thấy, loại canh này không phải là kiểu đầu bếp ở khách sạn nấu, có cảm giác như là đang ăn cơm người nhà nấu, rất kỳ lạ.
Dương Yến cau cau mày, hỏi Lâm Thanh Dung: “Cậu thấy giống đồ ăn của đầu bếp nấu không?”
“Hả sao thế, không ngon ư?”
“Không phải.” Dương Yến lắc lắc đầu: “Là lúc ăn cảm giác không giống vị do đầu bếp làm ấy.”
“Vậy ư?” Lâm Thanh Dung nếm rồi lại nếm, nhấp miệng hai cái: “Tớ thấy đều như nhau à, có phải là đầu bếp của bọn họ rất tài giỏi? Gọi ra hỏi han xem!”
Dương Yến vẫn chưa nói gì, Lâm Thanh Dung liền vẫy tay gọi người phục vụ, nói với anh ta là muốn gặp đầu bếp một chút.
Rất nhanh chóng, người phục vụ liền dẫn một người đàn ông trung niên hơi mập, mặc áo và đeo mũ đầu bếp đến trước bàn của hai người họ: “Đây là đầu bếp Phó phụ trách nấu canh.”
Đầu bếp Phó nói bản thân là người ngoại quốc, trước đây ở nước Z theo một đầu bếp học được không ít thứ, sở trường là hương vị Nhật kết hợp với Trung Hoa, đặc biệt là khoản nấu canh.
Nghe anh ta giải thích như vậy, Dương Yến liền tiêu tan đi nỗi ngờ vực trong lòng.
Dương Yến uống canh, ánh mắt tùy ý liếc qua, liền phát hiện ra thứ đang cắm trong bình hoa trên bàn, là hoa sơn trà màu trắng, có vẻ như vừa mới hái, mềm mại tươi tắn, hương thơm nhè nhẹ.
“Là hoa sơn trà....” Cô vừa nhìn loài hoa này liền nghĩ tới Hứa Cung Diễn.
Cũng chỉ có người đàn ông ấy yêu hoa sơn trà đến vậy.
Anh ta đã đến đây rồi?
Dương Yến xoay người, ánh mắt nhìn khắp bốn phương.
Buổi chiều lúc này, nhà hàng khách khứa không nhiều, hai người phục vụ đi qua đi lại nơi các bàn ăn, mang đồ ăn hoặc rượu nước.
Lâm Thanh Dung cũng nhìn theo, tò mò hỏi: “Yến, cậu nhìn cái gì thế?”
“Không có gì.” Dương Yến đáp, cơ thể lại ngồi xuống.
Cô nhìn hoa sơn trà mềm mại, ngắt một bông đặt vào lòng bàn tay, ẩn giấu một chút lo lắng.
Từ sau khi Hứa Cung Diễn từ bữa tiệc từ thiện gấp gáp bỏ đi, mấy tháng rồi, cô vẫn chưa hề gặp lại anh ta, ngay cả hai hôm trước trên du thuyền, anh ta xuất hiện cũng không nói gì, hành động kỳ lạ.
Đã có chuyện gì sao?
Đầu bếp Phó trở về phòng bếp, nói với người đàn ông đang lặng nhìn ra bên ngoài từ lất lâu, “Ngài Hàn, tôi đã làm theo lời ông bảo, Cô Dương kia đã không còn nghi ngờ gì nữa.”
Hứa Cung Diễn lấy ra một ít tiền công đưa cho anh ta, nụ cười hiền hòa: “Làm phiền anh rồi.”
“Ngài khách sáo rồi.” Đầu bếp Phó nhanh chóng nhận tiền.
Đợi Hứa Cung Diễn từ khu vực nhân viên rời đi, vài người phụ bếp xúm lại, hiếu kỳ dùng tiếng Nhật hỏi anh ta: “Vị khách này thật kỳ lạ, tự mình nấu canh cho bạn gái, tại sao phải giấu giếm như thế?”
“Anh không hiểu, tôi cũng không hiểu.” Đầu bếp Phó nói, nghĩ tới hình ảnh lúc Hứa Cung Diễn nấu canh, cứ một lúc lại cúi gập người kịch liệt ho dữ dội, trên khăn tay thấp thoáng vết máu.
Anh thật sự không hiểu.
Tại sao vị khách này cơ thể không khỏe không lo nghỉ ngơi, lại còn phải tự mình nấu canh cho cô gái họ Đường ấy.
Tại sao lại không để cô ấy biết chứ?
---
Lục Văn Thù vết đạn không nghiêm trọng, sử dụng đều là thuốc tốt, vết thương kín miệng rất nhanh, cách ngày sắc mặt lại thêm hồng hào.
Anh muốn xuất viện, nhưng bị Phương Tinh Nghị ngăn cản lại.
Phương Tinh Nghị bắt anh ta phải nằm ở viện thêm vài hôm, bác sỹ ngày ngày đến kiểm tra, anh với Ngự Văn Đình thay phiên túc trực, Lục Văn Thù dường như đã chẳng có chút thiết tha gì.