Vợ Yêu Của Nam Thần

Chương 293: Chap-293




CHƯƠNG 293: ANH CẦN EM QUAN TÂM ANH HƠN

“Xem ra chúng ta rất ăn ý.” Phương Tinh Nghị cười nhẹ: “Anh vừa định đi tìm em thì em lại đến.”

Dương Yến hỏi anh: “Đại ca không sao chứ?”

“Vẫn ổn.”

Hai người đi xuống phòng ăn ở giữa khách sạn, sau khi tìm được chỗ ngồi, Dương Yến nói cho anh ta biết chuyện hôm qua mình gặp phải Hứa Cung Diễn ở phòng khiêu vũ của du thuyền, hắn ta còn hôn cô.

Nghe vậy, vẻ mặt của Phương Tinh Nghị bỗng nhiên trầm xuống: “Lúc đó anh đã cảm thấy kỳ quái, tại sao phòng khiêu vũ lại bị mất điện, hóa ra là anh ta đã ở trên du thuyền từ trước, tìm người động tay động chân.”

Nhưng trong lời nói không có nữa ý trách móc Dương Yến.

Hai người từ cãi nhau, chiến tranh lạnh đi đến hiện tại, anh ta rất hiểu tính tình của Dương Yến, nếu quả thật có cái gì đó với Hứa Cung Diễn thì bây giờ cũng sẽ không mở miệng nói với anh ta.

Phương Tinh Nghị hỏi: “Anh ta có nói gì với em không?”

Dương Yến lắc lắc đầu, chân mày nhỏ nhắn khẽ cau lại: “Em hỏi anh ta cái gì, anh ta cũng chỉ viết chữ lên tay em, không có mở miệng. Nói thật thì tình trạng của anh ta rất kỳ lạ, trước giờ em chưa từng thấy.”

Nụ hôn kia lạnh buốt, cũng làm cho cô lo sợ bất an.

Phương Tinh Nghị thản nhiên nói: “Trước đó anh có tra tư liệu của anh ta, biết được anh ta có một người anh trai, hai người là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ của anh trai anh ta là người trong một gia đình quý tộc ở nước Y, mẹ của anh ta là Á Duệ.”

“Cha của anh ta là Bác Nội Nhĩ, cưới Y Vy Đặc vì quan hệ kinh doanh, nhưng giữa hai người không có tình cảm, ngược lại trong một buổi tiệc, đối với mẹ anh ta vừa gặp đã yêu, về sau đưa người về trang viên.”

“Những chuyện này em có biết, lúc trước anh ta đã từng nói qua, nhưng em vẫn chưa gặp anh trai của anh ta.” Dương Yến nói: “Hình như là mẹ của anh trai anh ta bệnh chết, anh ta vì vậy mà hận Hứa Cung Diễn.”

“Mẹ của anh trai anh ta không phải bệnh chết, mà là tự sát.” Phương Tinh Nghị nói tình trạng thật với cô: “Y Vy Đặc không chấp nhận được việc Bác Nội Nhĩ mang một người phụ nữ khác về, không thèm để ý đến mình, sau đó mắc bệnh trầm cảm, cắt cổ tay tự sát.”

“Sao...sao lại như vậy...” Dương Yến không dám tin: “Là Hứa Cung Diễn bị lừa sao?”

Phương Tinh Nghị ừ một tiếng: “Sau khi Y Vy Đặc tự sát, cha của Y Vy Đặc rất nóng giận, trách Bác Nội Nhĩ không chăm sóc tốt cho con gái của mình, muốn trả thù ông ta, nhưng gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ rất mạnh, ông ta không có cách nào chống lại, nên tìm người tìm thời cơ bắt cóc mẹ của Hứa Cung Diễn, tạo nên hiện trường giả là bà ta chết vì tai nạn giao thông.”

“Sau đó thì sao?”

“Đương nhiên Bác Nội Nhĩ không tin đó là tai nạn xe, nhưng ông ta với Y Vy Đặc cũng có con trai, không muốn hai nhà cạch mặt nhau nên không có lên tiếng, sau này Bác Nội Nhĩ cũng không cưới vợ, mọi sự quan tâm đều dồn hết vào cho hai cậu con trai.”

“Bác Nội Nhĩ rất si tình với mẹ của Hứa Cung Diễn, thiên vị Hứa Cung Diễn làm cho anh trai của Hứa Cung Diễn lòng đầy bất mãn, sau khi biết được chuyện Y Vy Đặc tự sát, anh ta rất hận Hứa Cung Diễn, hận không thể giết chết Hứa Cung Diễn.”

Sau khi nghe xong, lòng Dương Yến ẩn ẩn đau: “Là Bác Nội Nhĩ muốn con trai có một tuổi thơ vui vẻ, có rất nhiều chuyện sau khi làm nó trở nên tốt đẹp mới nói cho anh ta nghe, anh nói thử xem những sự thật này anh ta có biết không?”

“Có lẽ là đã biết từ sớm rồi.” Phương Tinh Nghị nhấp một ngụm trà nóng: “Anh trai của anh ta là một người âm hiểm, cái gì Hứa Cung Diễn không biết thì hắn ta lại càng muốn nói cho anh ta biết, sau đó trả thù anh ta. Anh trai của anh ta là một người rất cực đoan, nếu như không phải vì sợ Bác Nội Nhĩ rút lại quyền thừa kế của gia tộc Khắc Tư Lợi Nhĩ, thì anh ta sớm đã giết chết Hứa Cung Diễn rồi.”

“Anh trai của anh ta tên là gì?”

“Tắc Lặc Tư - Khắc Tư Lợi Nhĩ.”

Dường như Dương Yến có chút ấn tượng đối với cái tên này, nhưng lại không thể nhớ ra: “Anh ta có tên tiếng Trung không?”

“Hình như không có.”

Vẻ mặt Phương Tinh Nghị nghiêm túc, cẩn thận dặn dò Dương Yến: “Mặc dù mục đích của anh ta là gì thì em cũng không cần quan tâm, cũng không cần phải tiếp xúc với anh ta, đây là ân oán của nhà bọn họ, không liên quan đến chúng ta.”

“Thế nhưng...” Dương Yến giật giật môi, những chuyện đó đã đè nặng trong lòng cô, khiến cho Cô một bụng nghi ngờ, nhưng không có sự thật chứng minh, cô cũng không biết phải nói như thế nào.

Cô vén lên chiếc màn mỏng kia, chân tướng lộ ra cô có thể tiếp nhận được sao?

Phương Tinh Nghị có thể tiếp nhận sao?

Phương Tinh Nghị đẩy đẩy ghế ra sau, ngữ khí dịu dàng: “Qua đây.”

“Qua đó làm gì?” Anh ta ôn nhu như vậy, Dương Yến không quen cho lắm, cô vốn cũng không thích phụ nữ nũng nịu, nhưng vẫn đứng dậy lề mề đi tới.

Người đàn ông vươn tay kéo cô ngồi lên đùi, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Mặt Dương Yến đỏ lên, nhỏ giọng mắng: “Anh đàng hoàng chút đi, ở đây là phòng ăn, em còn muốn giữ mặt mũi.”

“Chúng ta ngồi ở nơi ít người, còn có cây cản tầm nhìn, sẽ không làm mất mặt của em.” Phương Tinh Nghị cười cười đầy cưng chiều: “Anh không thích nhìn dáng vẻ sầu muộn của bà Mạc, muốn ôm ôm em.”

“Phương Tinh Nghị.” Cô ôm người đàn ông, đem đầu chôn ở bả vai anh ta.

“Hửm?”

Cô khẽ thì thầm: “Hứa Cung Diễn làm việc có thể không từ thủ đoạn, nhưng anh ta chưa từng làm tổn thương em, lúc trước chuyện anh ta vào tù, em cảm thấy có chút kỳ lạ. Nếu như anh ta thật sự xảy ra chuyện, em hi vọng anh có thể giúp anh ta một tay.”

Phương Tinh Nghị nhíu mày: “Kêu chồng tương lai giúp người yêu cũ, cũng chỉ có mình em?”

“Coi như là trả lại ân tình cho anh ta, có được hay không?” Dương Yến cọ cọ ở cổ anh, bộ dáng y hệt như một cô gái nhỏ: “Lúc em đi du học, anh ta đã giúp đỡ em rất nhiều, giúp cho em hòa nhập với mọi người.”

“Bà Mạc đã nói như vậy rồi thì anh còn có thể từ chối sao?” Phương Tinh Nghị mỉm cười, trong mắt tràn đầy dung túng: “Chỉ cần là chuyện không liên quan đến em, thì anh sẽ giúp anh ta.”

Dương Yến hôn anh một cái: “Cám ơn anh Mạc.”

“Cảm ơn thì anh nhận, nhưng mà anh vẫn còn một chuyện muốn hỏi em, em phải trả lời thành thật cho anh.”

“Chuyện gì?”

“Đứa nhỏ tên là Trương Bình đó, không phải là con trai của bạn em đúng không?”

“Anh, sao anh lại đột nhiên hỏi em chuyện này?” Dương Yến cười gượng, chột dạ không dám nhìn vào ánh mắt của anh.

“Em xem, khi em nói dối thì sẽ chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.” Phương Tinh Nghị nâng cằm cô ta lên: “Em không trả lời thì để anh nói giùm cho, là con của đại ca có phải không?”

Dương Yến sững sờ nhìn anh: “Anh đoán được rồi sao!”

Nói xong liềm bụm miệng lại thật chặt.

Phương Tinh Nghị xoa xoa cằm của cô, thở dài: “Sau này sinh con, IQ không thể giống em được.”

“Chỉ số IQ của em rất cao được không hả, nhiều ngôn ngữ khó như vậy em còn có thể học được.” Dương Yến bất mãn lẩm bẩm: “Không giống em thì không giống, vậy kế thừa sắc đẹp của em cũng được.”

“Em cảm thấy em đẹp à?”

Dương Yến hung hăng đánh anh ta, sắc mặt tức giận: “Phương Tinh Nghị, anh muốn chia tay đúng không?”

“Được được, em đẹp nhất, không ai có thể sánh bằng.” Phương Tinh Nghị nắm lấy tay của cô để bên môi hôn một chút: “Anh xem ảnh chụp của chị dâu, phát hiện ánh mắt của chị ấy và Trương Bình giống nhau như đúc, hơn nữa em cũng thường qua lại với chị dâu, còn tặng quà cho Trương Bình, sau khi phân tích đại khái cũng có thể hiểu được.”

“Sinh viên ngành khoa học tự nhiên đúng là không giống người thường, trí nhớ thật tốt, một chút dấu vết cũng không bỏ sót.” Dương Yến than thở: “Thật lãng phí tài năng của anh khi không đến đội điều tra tội phạm.”

“Nếu như anh đi thì đã không thể gặp được em.” Phương Tinh Nghị mỉm cười: “Anh rất may mắn khi mình đã không đi.”

Dương Yến tròn mắt: “Đừng có nói xạo. Chuyện của Trương Bình, anh có nói cho đại ca không?”

“Không có, chúng ta nói thì chẳng có ý nghĩa gì, vẫn là nên để chính miệng chị dâu nói cho anh ấy biết đi.” Phương Tinh Nghị nói: “Còn chưa kết hôn, đã có một đứa con trai, cái này cũng thiệt là kích thích quá đi.”

“Đại ca cũng đã ba mươi ba tuổi rồi.”

“Anh cũng không còn trẻ nữa.” Phương Tinh Nghị nghiêm túc nhìn cô: “Em không nên quan tâm anh sao?”

Dương Yến chịu không được anh ta dùng ánh mắt này nhìn mình, dùng bàn tay che lại ánh mắt của anh: “Anh đừng nhìn em như vậy, làm cho em cảm thấy rất xấu hổ. Chờ thêm thời gian đi, đợi em kiếm được nhiều tiền.”

Phương Tinh Nghị: “...”

Anh đây là một đại gia nhiều tiền mà cô còn bị hấp dẫn bởi chút tiền “nhỏ nhoi”.

Thật là làm người ta cảm thấy thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.