21177.
“A lô!” Tô Lạc Lạc bắt máy.
“Trưa nay cùng ăn cơm nhé.”
“Không đâu, tôi và đồng nghiệp đi căn tin rồi.”
“Chỉ ở gần đây thôi, đủ kịp thời gian cho cô về đi làm.”
Tô Lạc Lạc nghĩ một lúc, Phương Phương có bạn cùng ăn, còn anh ta hình như chỉ một mình ăn trưa thôi, cũng khá chán đó, cô bèn nói, “Được thôi, quán ăn ở đâu? Tôi tự mình qua đó vậy!”
“Đến bãi đỗ xe đợi tôi.” Giọng trầm thấp bên đó vang lên, cúp máy điện thoại.
Tô Lạc Lạc lưu lại số điện thoại của anh ta, nói với Phương Phương một tiếng, rồi cô đi đến bãi đỗ xe.
Lúc này, có rất nhiều nhân viên lái xe ra ngoài ăn trưa, Tô Lạc Lạc đi đến một dãy vị trí đỗ xe cố định, cả một dãy xe ở đây đều là xe của riêng anh ta, ít nhất mười mấy chiếc siêu xe bản giới hạn, bình thường xem tâm trạng anh ta thích lái xe gì.
Khi Tô Lạc Lạc đến nơi, đã thấy một chiếc Bugatti màu xanh lam sáng đèn, cô quay đầu nhìn, Long Dạ Tước bước xuống trong bộ vest bảnh bao, mái tóc đen chải về sau, toàn thân phát ra khí chất của một người lãnh đạo.
Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế lái phụ, nghĩ đến việc sáng nay anh tặng cho một cái điện thoại và bữa ăn sáng, cô cắn môi, rất ít khi nói loại từ như cám ơn với anh ta, cô có chút ngại ngùng nói với anh, “Cám ơn điện thoại và bữa sáng của anh.”
Long Da Tước quay sang nhìn cô, “Có quen với công việc không?”
Tô Lạc Lạc vừa nghe nhắc đến công việc là tâm trạng uất ức lại trỗi dậy, cô cúi đầu nói, “Đừng nhắc nữa.”
Long Dạ Tước chau mày ngay, “Có chuyện gì thế? Có người gây khó dễ cho cô à?”
“Tôi có công việc của bản thân phải làm, nhưng cứ bị sai đi làm những việc vặt thôi, đó vốn dĩ không phải phạm vi công việc của tôi mà…” vừa mới ca thán đến đây thôi, Tô Lạc Lạc bất ngờ im lặng.
Long Dạ Tước từ tốn điều khiển vô lăng, nhìn nghiêng sang cô, “Tại sao không nói nữa?”
Tô Lạc Lạc chép miệng, “Thôi, không nói nữa.”
Thực ra cô không phải loại người nói xấu sau lưng người khác, hơn nữa, anh ta là ông chủ lớn, ca thán chuyện của công ty với anh ta, có phải là đang nghi ngờ năng lực lãnh đạo của anh mà khiến anh không vui không?
“Nói mau, tôi muốn nghe.” Long Dạ Tước cổ vũ cô, sản phẩm mà bộ phận Tô Lạc Lạc làm đang phụ trách kinh doanh chỉ xuất hiện trong giai đoạn báo cáo cuối cùng của doanh số kinh doanh mỗi nửa năm một lần, còn anh cũng chỉ là nghe qua loa mà thôi.
Tô Lạc Lạc chau mày nói, “Nếu tôi nói rồi, anh không trách tôi nhiều chuyện chứ!”
“Không hề!” Long Dạ Tước lắc đầu, anh cũng thích nghe chuyện giữa các nhân viên cấp thấp.
Tô Lạc Lạc nghĩ một lúc, nói cho anh ta biết cũng không phải chuyện không tốt, nói không chừng anh ta sẽ chịu vì nhân viên văn phòng thấp cổ bé họng chỉnh đốn chuyện của công ty.
“Tôi muốn nói là trong công ty có một số nhân viên lâu năm ức hiếp người mới, cứ sai chúng tôi làm những việc không nằm trong phạm vi công việc của mình thôi, như là photo, in ấn, chạy vặt đi mua cà phê chẳng hạn, đều kêu chúng tôi làm.”
“Bộ phận của họ không có trợ lý à?”
“Có chứ! Bộ phận kế hoạch của bọn họ có hai người trợ lý đó, nhưng bọn họ cũng không làm những việc tạp nhỏ nhặt này.”
Biểu cảm khuôn mặt Long Dạ Tước đã có chút sa sầm xuống, “Vậy bọn họ đều làm gì?”
“Khi tôi đi ngang thì thấy họ đang xem tạp chí, nghe nhạc.”
“Chỉ có người của bộ phận kế hoạch ức hiếp cô như vậy thôi sao?”
“Cùng chung một văn phòng với tôi là bọn họ đó! Những người khác thì tôi không biết.” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của anh, cô chớp mắt, “Anh có phải giận rồi không?”
“Chuyện này chiều nay tôi sẽ xử lý.”
“Thực ra, anh chỉ cần chỉ ra phạm vi công việc cụ thể là được rồi.”
Đến nhà hàng rồi, Long Dạ Tước nói với cô, “Tạm thời đừng nghĩ những chuyện này, ăn cơm cho ngon lành đã rồi chiều tính tiếp.” Tô Lạc Lạc cùng anh ta đi vào nhà hàng, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, khi gọi món, Tô Lạc Lạc nhìn thấy cái menu đắt đỏ đều chỉ dám tặc lưỡi trong lòng, tuy nhiên, sự nghèo khó xưa kia đã hạn chế sức tưởng tượng của cô, bây giờ, khi đã tiếp xúc với Long Dạ Tước cô mới phát hiện là sự tiêu xài của người giàu có đúng thực ngoài sức tưởng tượng của cô mà.
Sau khi gọi món Tô Lạc Lạc lấy điện thoại mới ra, cô lưu lại số của Hạ Thấm.
Long Dạ Tước thấy cô vọc điện thoại, đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, tâm trạng anh bất giác tốt lên hẳn, bây giờ Dạ Trạch Hạo chắc chắn không biết số điện thoại mới của cô.
“Không được nói số điện thoại của cô cho Dạ Trạch Haoj.” Anh vẫn cứ bá đạo ra thêm cái mệnh lệnh này.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại chớp mắt nói, “Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè.”
“Bạn cũng không được.”
“Vậy tôi ngay cả một người bạn cũng không có rồi.”
“Bạn nữ thì được, còn bạn là nam thì không được.” Long Dạ Tước tuy cầm ly trà rất nhã nhặn, nhưng từng chữ nói ra đều như thánh chỉ của một vị vua vậy, không được phản kháng.
Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng biết cái gì gọi là ngang tàng đến không còn thiên lý rồi, chính là khẩu khí của người đàn ông trước mặt cô đó.
Tô Lạc Lạc không thèm lên tiếng, cuộc sống của cô thì do cô làm chủ.
“Chiều nay tôi sẽ đưa bọn trẻ về nhà họ Long, tối chủ nhật mới đón về.”
Tô Lạc Lạc nghe thấy mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu rồi, cô ngẫm nghĩ một lúc, “Bọn trẻ sắp nghỉ hè rồi.”
“Ừ! Có dự tính gì cho kỳ nghỉ hè không?”
Tô Lạc Lạc chống cằm nghĩ ngợi, “Tôi muốn dẫn bọn trẻ đi du lịch, nhưng tôi lại lo là xa quá.”
“Nếu đi du lịch thì tôi sẽ sắp xếp một chuyến du lịch nước ngoài, đến lúc đó cô chuẩn bị hành lý của cô là được rồi.” Long Dạ Tước cũng có dự định vậy, mỗi năm anh đều cho mình một kỳ nghỉ, còn năm nay, kỳ nghỉ của anh sẽ cùng trải qua với các con.”
“Vậy tôi đi làm thì sao?”
“Tôi sẽ sắp xếp cho cô.”
Tô Lạc Lạc không có ý kiến gì nữa, anh ta là ông chủ lớn, anh ta nói gì cũng được.
Bữa trưa ngon miệng được mang lên, Tô Lạc Lạc nhìn những món ăn ngon lành bắt mắt, cảm thấy ngon miệng hơn hẳn.
Còn Long Dạ Tước ở đối diện thì vẫn ăn uống một cách nhã nhặn như bình thường, Tô Lạc Lạc ngước mắt nhìn, chỉ có thể đóng vai thục nữ rồi.
Không biết tại sao, cô lại muốn ở trước mặt anh ta dẹp hết những hành vi thô lỗ không đẹp mắt trước kia đi, ai dà! Nói đến cùng thì vẫn không muốn anh ta coi thường thôi!
Sau khi ăn trưa xong về văn phòng, Tô Lạc Lạc còn chưa kịp ngồi xuống thì một nhân viên phòng kế hoạch ném ngay một phần hồ sơ trước mặt cô, “Photo cho tôi bat rang, tôi cần dùng ngay.”
“Xin lỗi, đây không phải là phạm vi công việc của tôi.” Tô Lạc Lạc lạnh tanh từ chối.
“Người mới, cô có biết phép tắc không thế, hay là cô không muốn công việc này nữa rồi? Cô có biết cô có thể vào tập đoàn Long Thị đã phải khó khăn thế nào không, nếu không nắm cơ hội này, sau này cô sẽ hối hận đó.” Nữ nhân viên bắt đầu uy hiếp cô.
Tô Lạc Lạc lắc đầu, cười nói, “Chuyện này không cần cô lo lắng đâu.”
“Cô…” Nữ nhân viên giận đến mặt đỏ bừng, chưa gặp qua nhân viên mới mà không nghe lời đến thế, cô ta ném qua cho Phương Phương, Phương Phương do dự hết một lúc, cuối cùng cũng đi photo.
Tô Lạc Lạc bức bối trong lòng, cô không làm, vậy Phương Phương nhất định sẽ phải làm, cô chỉ còn cách đứng dậy, đi giúp Phương Phương. Còn nữ nhân viên kia vừa ngồi xuống thì lập tức than vãn với đồng nghiệp bên cạnh, lời nói vô cùng khó nghe.